Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trận đấu đã sớm bắt đầu.
Mấy bạn nữ ở đó nghe nói rằng con gái cũng có thể báo danh vào trận đấu, hơn nữa, nếu đạt giải nhất sẽ nhận được một giải thưởng lớn nên bọn họ tấp nập kéo nhau đến báo danh.
Cao Vân và Thôi Mẫn Lệ cũng có mặt bên trong, sau khi hai người bọn họ báo danh xong thì nhìn thấy Thẩm Kiều đang ngồi ở đằng kia, thế là nhịn không được đến trêu chọc, khiêu khích vài câu.
“Ôi chao, đây không phải là người mới ở bộ phận chúng ta sao?
Sao lại ngồi ở đây ngần người vậy?”
“Phải rồi, cô không đi tham gia thi đấu à? Không phải loại người như cô thích gây náo nhiệt nhất sao?”
Tịnh Nhan trừng mắt nhìn hai người bọn họ: “Hai người muốn gì đây?”
“Không có gì cả, chỉ muốn đến nhìn xíu mà thôi.”
“Người mới nè, cô không tham gia thật à?“ Cao Vân trừng mắt nhìn Thẩm Kiều hỏi.
Thẩm Kiều lãnh đạm liếc cô ta: “Có quy định nào rằng tôi phải tham gia à?”
“Cô!” Cao Vân tức không chịu nổi. Cô ta vốn cho rằng có cơ hội để hại Thẩm Kiểu rồi, nào ngờ… cô lại không tham gia.
“Tụi tôi có tham gia hay không liên quan gì tới các cô? Các cô muốn tham gia thì tham gia đi, quản chuyện của người khác làm cái gì?”
Tịnh Nhan như gà mái che chở gà con, cô ấy bảo vệ Thẩm Kiều ở sau lưng, trừng mắt nhìn hai người kia.
“Cao Vân, tôi thấy lý do mà hai người họ không muốn tham gia là sợ thất bại dưới tay chúng ta mà thôi, nếu cô ta kém cỏi như thế thì chúng ta cũng đừng nói nhiều nữa làm gì.”
“Đi thôi.”
Sau khi hai người bọn họ rời đi, Tịnh Nhan thở phì phò nói: “Có phải bình thường hai người này hay khi dễ cậu lắm đúng không?”
“Không có đâu, bọn họ chỉ có cái miệng là nhanh mà thôi, không cần để ý làm gì.” Thầm Kiều lắc đầu, ý bảo cô ấy không nên tức giận.
Lúc trận đấu mới bắt đầu, Dạ Mạc Thâm cũng xuất hiện. Mặc dù ngồi xe lăn, nhưng khi Tiêu Túc đẩy anh đến thì khí chất mạnh mẽ xen lẫn lạnh lùng, kết hợp với gương mặt tuấn tú kia vẫn khiến mọi người phải chấn động một phen.
Rất nhiều bạn nữ thì thầm bàn tán: “Cậu Mạc Thâm đẹp trai ghê á, nếu không phải ngồi xe lăn thì chắc chắn sẽ là một người yêu hoàn mỹ Ẫn luôn.
“Đúng đó, ánh mắt kia thật thâm thúy biết bao, nếu anh ấy liếc mắt nhìn mình một cái thì… tôi sẽ say mê ảnh mất thôi.”
“Cậu nghĩ mình uống rượu à?
Say cái gì không biết. Cơ mà, tuy người đàn ông này ngồi xe lăn, nhưng xét về khí thế thôi đã áp đảo vô số người khác rồi, có thể thấy được anh ấy không phải là người bình thường, chúng ta không với tới nổi đâu.”
“Chị à, chị nói đúng ghê ấy, cậu Mạc Thâm ngồi xe lăn mà khí thế đã áp đảo thế kia, nếu anh ấy mà đứng lên thì… Mọi người đều thổn thức trong lòng, không nói gì thêm.
Dạ Mạc Thâm là chủ, đương nhiên sẽ được đẩy lên vị trí quan trọng nhất. Trong đám người đông nghịt, Dạ Lẫm Hàn chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy được bóng dáng màu đỏ xinh đẹp kia, cô đứng bên trong đám người rất dễ khiến người khác chú ý.
Hừ, người phụ nữ đáng chết này! Bảo cô đổi váy thì không chịu đổi, còn mặc nó đến bể bơi nữa chứ.
Bộ cô không thấy mấy ánh mắt nóng rực của những gã đàn ông xung quanh đang dán chặt lên người cô hay sao? Là cô hồn nhiên không biết gì hay là biết rõ mà còn cố tình mặc cho người ta coi?
Lúc Thẩm Kiều theo Dạ Mạc Thâm di ra, ánh mắt cô vô thức nhìn anh. Khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, Thẩm Kiểu hơi sửng sốt, không chờ cô phản ứng thì ánh mắt của Dạ Mạc Thâm đã lướt qua người cô, dừng tại trên người của Hàn Tuyết U đứng kế bên.
Hàn Tuyết U chống lại ánh mắt của Dạ Mạc Thâm, cô ta không nhịn được mở to hai mắt, trên mặt hiện lên nụ cười tươi như hoa như ngọc.
Tiêu Túc đứng sau lưng Dạ Mạc Thâm nhịn không được trợn tròn mắt.
“Vừa rồi cậu Mạc Thâm nhìn chỗ nào vậy? Hình như hướng kia hả?”
“Đây không phải là trợ lý Thẩm Kiều lúc trước đã bị