Lời nói của Tiêu Túc khiến Dạ Mạc Thâm nhíu mày, liếc mắt nhìn người phụ nữ kia. Chỉ liếc mắt thoáng qua, anh đã thu hồi ánh mắt, cũng không nhìn thêm cơ thể của người phụ nữ kia một cái nào khác.
Thay vào đó, trong đầu anh nhớ đến dáng điệu của Thẩm Kiều trong bộ váy đỏ.
Chết tiệt!
Người phụ nữ đó thật là âm hồn không tan.
Lại nói tiếp, đột nhiên Dạ Mạc Thâm nhận ra rằng người phụ nữ đó đã rời khỏi tầm mắt của anh, cũng không biết đã đi đâu rồi.
“Cậu Mạc Thâm, xin anh hãy cứu Thẩm Kiều.”
Dạ Mạc Thâm cau mày, ánh mắt sắc bén quét về phía khuôn mặt cô ấy, đôi mắt thâm thúy nhíu chặt: “Cô nói cái gì?”
Tịnh Nhan vội vàng bước tới, lúc này mới thở hồn hền: “Thẩm Kiều mất tích rồi.”
“Mất tích?” Tiêu Túc nheo mắt lại: “Sao lại như vậy? Làm sao cô biết cô ấy mất tích?”
br>
Hàn Tuyết U lau những giọt nước đọng trên mặt, sau đó hỏi.
Vừa lúc đó, nhân viên công tác tiến tới giúp cô ta: “Chúc mừng cô đã đạt được giải quán quân trong cuộc thi bơi lội dành cho nữ của chúng tôi.”
Ánh sáng của ngọn đèn chiếu vào cơ thể khiến những giọt nước trên người Hàn Tuyết U càng thêm chói mắt, hầu như ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô ta. Trong chốc lát, Hàn Tuyết U cảm thấy rất phấn khích, cô ta bỏ quên hết mọi chuyện của Thẩm Kiều ra sau đầu và vô cùng đắc ý đối mặt với máy quay.
Tịnh Nhan từ trong nước đứng dậy, lấy chiếc khăn tắm bên cạnh lau người, sau đó đi về phía chỗ ngồi ban nãy của Thẩm Kiều. Nhưng cô ấy đi xung quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng Thẩm Kiều, ngay cả điện thoại di động mà cô ấy đưa cho Thẩm Kiều cũng biến mất.
Trong lòng Tịnh Nhan rất lo lắng, đang yên lành mà cô chạy đi đâu rồi?
Cô ấy liếc nhìn xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy Cao Vân đang cười đắc ý bên cạnh. Trước đó, hai người này… Tịnh Nhan chợt nghĩ đến điều gì đó, vì vậy cô ấy vội vàng tìm kiếm bóng dáng của phó tổng giám đốc Lẫm Hàn, muốn nói cho Dạ Lẫm Hàn biết chuyện này. Dạ Lẫm Hàn rất đề ý đến Thẩm Kiều, nếu nói cho anh ta biết chuyện này, anh ta nhất định sẽ không ngồi yên.
Nhưng nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng của Dạ Lẫm Hàn, Tịnh Nhan sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. Cô ấy đang rất lo lắng và sợ hãi thì chợt thoáng thấy phía sau không xa có một người.
Đó là Dạ Mạc Thâm đang ngồi trên xe lăn!
Không phải Thẩm Kiều đã cùng anh xuống xe trước đó sao? Chắc hẳn hai người có qua lại với nhau, bây giờ cô ấy đến nhờ Dạ Mạc Thâm giúp đỡ, chắc anh sẽ không mặc kệ chuyện này đâu nhỉ?
Mặc kệ đi! Bây giờ Dạ Lẫm Hàn không tìm được, cô ấy chỉ có thể nhờ Dạ Mạc Thâm giúp đỡ.
Tịnh Nhan nhanh chân bước về phía Dạ Mạc Thâm. Ở đằng xa Tiêu Túc nhìn thấy Tịnh Nhan đang đi về phía họ trong bộ bikini dính đầy nước, vẻ mặt vội vàng một lúc rồi bình tĩnh lại. Đây không phải là cô gái thường đi cùng với trợ lý Thầm Kiều sao?
Vì vậy, cậu ta cúi đầu nhắc nhở: “Cậu Mạc Thâm, có người đến đây.”
Dạ Mạc Thâm nhếch môi cười lạnh: “Bảo cô ta cút đi.”
Đêm nay, có rất nhiều cô gái đến muốn bắt chuyện với anh, nhưng Dạ Mạc Thâm lại quá lạnh lùng, liếc mắt một cái đã khiến người ta sợ hãi không dám di về phía trước. Cũng có một số người bạo dạn tiến lên nhưng đều bị Tiêu Túc đuổi di.
“Cậu Mạc Thâm, có lẽ cô ấy Tịnh Nhan sắp xếp ngôn ngữ, nói một cách đơn giản và rõ ràng: “Trước khi xuống nước, cô ấy đã hứa sẽ chụp ảnh cho chúng tôi nhưng cô ấy không xuất hiện sau khi trận đấu kết thúc. Tôi đi một vòng quanh sân vận động cũng không thấy bóng dáng của cô ấy. Thẩm Kiều không phải là người rời đi không lời từ biệt như vậy, tôi nghi ngờ có lẽ cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Lời nói của cô ấy nặng nề mà đập mạnh vào trái tim của Dạ Mạc Thâm, bàn tay anh đang đặt trên đùi siết chặt lại: “Lần cuối cùng cô nhìn thấy cô ấy là ở đâu?”
Tịnh Nhan suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bởi vì mặc váy nên cô ấy không chạy lung tung. Cô ấy ngồi ở vị trí bên kia và uống nước.”
Dạ Mạc Thâm trầm mặc khẽ nâng cằm, Tiêu Túc lập tức phản ứng được, sau đó đi tìm vài người dò hỏi.
Trong