Qua hơn nửa đêm Thẩm Kiều cũng không ngủ, cô đang đợi.
Đợi Dạ Mạc Thâm trở về.
Nhưng sự thật chứng minh cô chờ đợi cũng uồng công, bởi vì đến năm sáu giờ Dạ Mạc Thâm vẫn không về, cô duy trì tư thế cũ nằm ở trên giường, không nhúc nhích.
Lại qua một lát sau, Thầm Kiều giống như là chấp nhận số phận, lặng lẽ ngồi dậy khỏi giường, sau đó đi tới trước tủ quân áo, cầm một cái váy ngủ loạng choạng mặc vào, tiếp đó xoay người trở lại chăn đệm mình đã trải dưới đất nằm xuống ngủ.
Cô giống như là đã quyết tâm, nằm xuống là nhắm hai mắt lại, sau đó rất nhanh tiến vào giấc ngủ.
Cứ lo anh tìm phụ nữ khác làm gì, dù sao cũng không liên quan gì đến cô.
Một giấc này ngủ thẳng tới ngày hôm sau, nhưng Thẩm Kiều chỉ ngủ hai ba tiếng nên đầu đau như muốn nứt ra, lúc rời giường cô ôm đầu vào phòng vệ sinh rửa mặt, rồi đi xuống lầu.
Lúc ăn sáng Dạ Lẫm Hàn để ý thấy sắc mặt cô tái nhợt, mới quan tâm hỏi một câu: “Sao sắc mặt kém vậy? Tối hôm qua ngủ không ngon sao?.
Dạ Lẫm Hàn hỏi thăm khiến cho Thẩm Kiều ngần người, sau đó lắc đầu: “Em không sao..
Hôm nay ông cụ không vào bàn ăn cơm, cho nên Dạ Lẫm Hàn không hề kiêng kị gì khi nói chuyện với cô.
“Nghe nói tối hôm qua Mạc Thâm đi ra ngoài đến bây giờ vẫn chưa về..
Thẩm Kiều vốn tính uống sữa tươi, kết quả mới vừa bưng ly sữa lên đã nghe thấy một câu như vậy, tay cô hơi khựng lại, thiếu chút nữa sữa tươi vầy ra ngoài. Cô để ly sữa tươi xuống, cầm một miếng sushi lên.
“Nghe nói Mạc Thâm đang tìm người?.
Thẩm Kiều mới vừa mở miệng cắn sushi, nghe nói như thế trong lòng lại buồn bã, thức ăn vào miệng như nhai sáp, cô không đáp lại lời của Dạ Lẫm Hàn, nhưng Dạ Lẫm Hàn vẫn tiếp tục nói.
“Em biết cậu ấy đang tìm ai không?.
Thẩm Kiều uống một hớp sữa tươi, lắc đầu: “Em không biết, em ăn no rồi, em đi trước đây, chào anh cả..
Nói xong Thẩm Kiều đứng dậy di ra phía ngoài, cô bước đi nhanh giống như là đang chạy trốn.
Đi trong chốc lát, Dạ Lẫm Hàn bước nhanh đuổi theo cô: “Cũng đúng lúc anh muốn đến công ty, anh đưa em đi một đoạn..
“Không cầ đâu.” Thẩm Kiều không quay đầu lại, đi thằng về phía trước.
Đột nhiên tay bị người nắm lấy, Thầm Kiều ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Dạ Lẫm Hàn giữ cổ tay cô lại: “Kiều, anh đưa em đến công ty..
Thẩm Kiều vô thức nhíu đôi mày thanh tú, muốn tránh thoát khỏi tay anh ta nhưng Dạ Lẫm Hàn lại càng nắm chặt hơn: “Ở đây chờ anh, đừng chạy mất, biết không?.
Thẩm Kiều: “Anh cả, em….
“Anh đi lấy xe..
Dạ Lẫm Hàn đi lấy xe, Thẩm Kiều vốn muốn rời đi, nhưng nghĩ đến câu nói âm trầm kia của Dạ Lẫm Hàn, cô chỉ đánh đứng nguyên tại chỗ chờ đợi.
Một lát sau, Dạ Lẫm Hàn lái xe tới dừng lại trước mặt cô, để cho cô lên xe.
Thẩm Kiều chỉ có thể lên xe, lúc Dạ Lẫm Hàn nghiêng người qua tính giúp cô cài dây an toàn, Thẩm Kiều vội vàng nói: “Tự em làm được..
“Để anh.” Dạ Lẫm Hàn đè tay cô lại, vẫn nghiêng người qua cài dây an toàn cho cô, hơi thở phái nam bao phủ lấy cô, việc cài dây an toàn rất đơn giản, nhưng dường như Dạ Lẫm Hàn cố ý làm chậm, hơi thở lành lạnh phả lên mặt cô.
Thẩm Kiều cảm thấy có chút khó chịu, vô thức rụt người về sau, đầu cũng hơi ngưỡng về phía sau, hi vọng cách xa anh ta một chút.
Giọng Dạ Lẫm Hàn lại nhàn nhạt vang lên.
“Em lo lắng tránh anh như vậy sao?.
Nghe vậy, hơi thở của Thẩm Kiều như ngưng lại, vô thức ngước mắt chạm vào đôi mắt lãnh đạm kia của Dạ Lẫm Hàn: “Anh….
“Chuyển chức vụ của em là vì không muốn sau này em bị ăn hiếp nữa, chứ cũng không có ý gì khác..
Thẩm Kiều không nói lời nào, chỉ có hơi thở của cô căng thằng hơn vài phần.
Dạ Lẫm Hàn giúp cô cài dây an toàn xong cũng không vội đi, mà là chậm