“Các người nói đủ chưa?” Đột nhiên Thẩm Kiều ngắt lời bọn họ, ánh mắt lạnh lùng quét qua một vòng: “Việc của tôi có liên quan gì đến các người à?.
“Ra vẻ gì chứ? Không phải cô cậy có cậu Mạc Thâm và phó tổng giám đốc đều thích cô đấy chứ? Mọi người đã là đồng nghiệp một thời gian rồi, sao cô có thể xấu tính như vậy?.
“Đúng vậy, không phải chỉ là phục chức thôi sao? Ra vẻ cái rắm ý, nói không chừng không bao lâu nữa cô lại bị giáng chức đấy. Dù sao cậu Mạc Thâm và phó tổng giám đốc Hàn sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn thôi, còn cô chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, đừng mơ đến chuyện có thể bước vào nhà họ dạ làm cô chủ, hừ!.
Mấy người đó nói xong thì tức giận quay người di.
Thẩm Kiều đứng trơ trọi một mình ở chỗ cũ, nhìn vào vị trí trống trải đó.
Dạ Lẫm Hàn điều chuyển công tác, cô không đi. Anh ta sai người “Đúng vậy, không phải chỉ là phục chức thôi sao? Ra vẻ cái rắm ý, nói không chừng không bao lâu nữa cô lại bị giáng chức đấy. Dù sao cậu Mạc Thâm và phó tổng giám đốc Hàn sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn thôi, còn cô chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, đừng mơ đến chuyện có thể bước vào nhà họ dạ làm cô chủ, hừ!.
Mấy người đó nói xong thì tức giận quay người di.
Thẩm Kiều đứng trơ trọi một mình ở chỗ cũ, nhìn vào vị trí trống trải đó.
Dạ Lẫm Hàn điều chuyển công tác, cô không đi. Anh ta sai người “Đúng vậy, bây giờ tỏ vẻ cũng vô dụng, có bản lĩnh thì cô ta trèo lên vị trí cô chủ của nhà họ Dạ đi, không có bản lĩnh thì đến cuối cùng cũng sẽ bị đào thải thôi.
Thẩm Kiều đi lên gác mái, đến một nơi rất quen thuộc với cô.
Đây là nơi cô đã từng tiếp xúc khi mới vào công ty nên cô rất quen thuộc với mỗi phân mỗi tấc ở đây.
Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, rõ ràng là Dạ Mạc Thâm vẫn chưa về, một đêm đã trôi qua mà anh vẫn chưa về.
Thẩm Kiều ngồi xuống, ngây ngốc nhìn chằm vào máy tính trước mặt.
Nếu có thể lựa chọn, cô thà rằng mình không có trái tim.
Thậm chí bản thân cô còn thể làm rõ được rốt cuộc tại sao cô lại thích Dạ Mạc Thâm. Chẳng lẽ là bởi vì… trong thương trường tất cả mọi người đều cười nhạo cô, coi thường cô, còn anh đã đưa một tay ra đỡ cô, hỏi ai đã đẩy cô xuống, hơn nữa còn giao hợp đồng cho cô trước mặt mọi người sao?
Hay là lúc Lục Tầm Thường muốn sàm số cô, anh đã nói không hợp tác với đối phương nữa, thậm chí sau đó còn phế luôn anh ta?
Dù khoảng thời gian hai người họ bên nhau không dài nhưng nghĩ lại, hóa ra biết bao nhiêu chuyện đã Xảy ra.
Thầm Kiều đang suy nghĩ miên man thì “ting” một tiếng, thang máy đột nhiên mở ra. Cô bừng tỉnh lại, nhìn thấy Tiêu Túc đang đẩy Dạ Mạc Thâm bước ra từ trong thang máy.
Hai người đều không hề chợp mắt, quầng thâm mắt hiện lên rất rõ ràng.
Thẩm Kiều ngần ra một lúc, sau đó đứng dậy.
Dường như Dạ Mạc Thâm không ngờ sẽ nhìn thấy cô ở đây, một lúc sau anh nhìn thấy chiếc bàn trước mặt cô mới hiểu ra, nhếch môi nói: “Làm tốt lắm..
“Quả nhiên là anh bảo bọn họ chuyền đồ của tôi đến đây..
Tiêu Túc biết bọn họ có chuyện muốn nói, đẩy Dạ Mạc Thâm tới trước mặt Thẩm Kiều rồi nói: “Cậu Mạc Thâm, tôi đi xử lý công việc trước..
Sau đó không đợi anh trả lời, cậu ta đã quay người tiến vào thang máy, lập tức biến mất dạng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Thẩm Kiều chỉ có thể thầm cười khầy trong lòng, cậu ta chạy cũng nhanh đấy.
“Không chuyển đồ của cô tới, cô sẽ ngoan ngoãn lên đây sao?” Dạ Mạc Thâm liếc cô một cái, bàn tay lăn bánh xe tiến về phía phòng làm việc.
Thấy vậy, Thẩm Kiều mím đôi môi đỏ mọng, đi theo anh vào trong phòng.
“Vậy anh cũng không thể cưỡng ép bắt bọn bọ đến chuyền đồ cho tôi chứ? Những thứ này vốn thuộc về văn phòng đó, anh lại chuyển hết lên đây, vậy….
“Những chuyện khác cô không cần lo lắng, chỉ cần ngoan ngoãn làm thư ký của tôi là được..
Thẩm Kiều đáp: “Tôi không muốn làm thư ký của anh..
Dạ Mạc