“Vậy à.” Hàn Tuyết U nhàn nhạt nghiêng đầu, cần cổ thon dài xinh đẹp lộ ra đường nét duyên dáng dưới khúc xạ của ánh mặt trời: “Vậy thì… cậu lại đi ăn với bọn mình thêm một lần nữa. Ăn một ít là được rồi..
Không biết vì lý do gì, Thầm Kiều vô thức liếc Dạ Mạc Thâm. Vẻ mặt anh nhàn nhạt, vừa thấy cô nhìn sang thì khẽ nhướng mày. Thầm Kiều mím môi, lửa giận không hiều sao lại bốc lên.
“Không cần, mọi người cứ đi di.
Giờ mình ăn không nổi nữa rồi..
“Hả?“ Hàn Tuyết U hơi tiếc nuối nhìn cô: “Thẩm Kiểu, cậu thật sự không đi cùng bọn mình sao?.
“Thật sự không đi nữa, hai người cứ đi đi.” Thầm Kiều nói xong, cô cúi đầu tập trung vào phía trên tài liệu như thể không quan tâm đến bọn họ nữa. Hàn Tuyết U có chút ngượng ngùng, quay lại nhìn Dạ Mạc Thâm: “Cậu Mạc Thâm, Thẩm Kiều, cậu ấy….
“Không sao, đi thôi.” Đôi mắt Dạ Mạc Thâm trở nên sâu thẳm, hơi thở trên người anh cũng dần dần lạnh lẽo hơn.
“Ừ.” Hàn Tuyết U gật đầu, sau đó nhìn Thẩm Kiều: “Vậy Thẩm Kiều, chờ lát nữa bọn mình trở về, mình sẽ mang chút đồ ăn nhẹ cho cậu nhé..
Nói xong, cô ta vui vẻ đi tới phía sau Dạ Mạc Thâm đẩy xe lăn giúp anh. Cô ta vươn tay đẩy anh đi, sau đó hai người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Thẩm Kiều. Đợi bọn họ rời đi, cây bút trong tay Thầm Kiều rơi xuống mặt bàn kêu lên một tiếng. Sau một lúc lâu, cô khẽ cắn môi dưới giống như đang nói chuyện một mình vậy.
“Thẩm Kiều, không được suy nghĩ nhiều. Tuyết U không phải loại người như vậy. Chỉ là đến giờ ăn cơm nên bọn họ mới cùng nhau đi ăn mà thôi. Hơn nữa… bọn họ có mời mình mà, là tự mình không đi!.
Đúng vậy, là tự cô từ chối. Tại sao cô lại không đi chứ? Rõ ràng là cô rất đề ý, rất muốn đi nhưng tại sao cô lại từ chối? Thẩm Kiều cũng không hiểu trong lòng cô đang nghĩ gì nữa. Bây giờ cô đang rất buồn phiền, sớm biết trong lòng cô sẽ đề ý nhiều như vậy thì vừa rồi khi Tuyết U hỏi cô, cô nên đứng dậy rồi đi cùng hai người họ.
“Ôi.” Thẩm Kiều thở dài, cả người ủ rũ nằm bò trên bàn.
Ding ding…
Cửa thang máy mở ra, nhất thời Thẩm Kiều siết bàn tay lại thành quả đấm, tại sao lại trở về nhanh như vậy rồi? Thẩm Kiều đang nằm sấp, cô nghe thấy có tiếng bước chân gấp gáp truyền tới.
Tiêu Túc bước nhanh đến, cậu ta thấy Thầm Kiều đang nằm đó thì đột nhiên phát cáu.
“Mợ hai, sao cô vẫn còn ở đây vậy?.
“Hả?” Thẩm Kiều ngầng đầu nhìn Tiêu Túc đang xuất hiện trước mặt mình, cô có chút bất ngờ, sao cậu ta lại ở đây?
Hơn nữa, không biết từ khi nào cách Tiêu Túc xưng hô với cô đã đổi từ trợ lý Kiều biến thành mợ hai rồi.
Sự thay đổi này… Thẩm Kiều cũng vừa mới nhận ra.
“Vừa rồi cô vẫn luôn ở đây đúng không? Việc cậu Mạc Thâm xuống tầng đi ăn cơm, mợ hai có biết không?.
Thẩm Kiều im lặng một lúc, sau đó gật đầu nói: “Tôi biết..
“Vậy sao mợ hai vẫn như thế này?.
“Cái gì mà vẫn như thế này?.
Thẩm Kiều mím môi, không vui đáp lại.
Tiêu Túc liếm môi, nghiến răng tiến lên phía trước: “Chẳng lẽ mợ hai không nhìn thấy cậu Mạc Thâm di xuống với ai sao?.
“Tuyết U.” Thẩm Kiều nói chính xác tên cô ta ra.
“Vậy mợ hai còn có tâm tình ngồi ở chỗ này à?.
Thẩm Kiều: “….
Cô không tiếp tục trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiêu Túc tỏ vẻ kỳ lạ. Dường như dáng vẻ này của cậu ta khá giống với Tịnh Nhan, giống nhau ở chỗ đều muốn thay cô tính toán.
Tiêu Túc: “Mợ hai, không phải tôi muốn nói cô nhưng dù sao cô cũng là vợ của cậu Mạc Thâm. Cậu Mạc Thâm cùng Hàn Tuyết U đi ăn cơm cùng nhau, làm sao cô có thể mặc kệ như vậy được chứ? Chẳng lẽ cô không sợ một ngày nào đó cậu Mạc Thâm bị Hàn Tuyết U cướp đi à?.
Tiêu Túc bất chấp nói ra câu cuối cùng kia, bởi vì cậu ta không biết sau khi nói ra thì cậu ta sẽ phải gánh vác hậu quả gì nhưng cậu ta biết nếu không nói ra, vậy… đến lúc phải thay một mợ hai khác thì hỏng bét rồi.
Vừa nhìn thấy Hàn Tuyết U, cậu ta đã không thấy thích rồi. Tuy có gia cảnh tốt, dáng vẻ cũng ưa nhìn nhưng dù sao