Cô Vợ Đánh Tráo

Làm việc không được bỏ dở giữa chừng


trước sau

Một trong những bảo vệ đã vào trong tìm Tiêu Túc, Thẩm Kiều vẫn chưa thể vào được và chỉ có thể đợi bên ngoài.

Cô ăn mặc phong phanh, lại thêm việc phải đứng ngoài chờ, gió như cứa vào da thịt cô, lạnh buốt.

Mặc dù cô tràn đầy nhiệt huyết, cảm thấy mình có rất nhiều điều để nói với Dạ Mạc Thần, Nhưng cô vẫn L tông thể chống cự lại cái rét thấu tận tâm can của gió.

Cô vô thức đưa tay ra ôm lấy cánh tay, vài nhân viên bảo vệ nhìn cô, một cô gái quay sang nói: “Ở đó gió thổi lạnh. Hay cô đến đứng cạnh tôi đi?”

Thẩm Kiều nghe vậy lộ ra vẻ cảm kích, khi cô định đi về phía cô gái kia, một người thấp hơn bên cạnh cô gái nói: “Sao cô lại để cô ta tới đứng? Chúng ta đều không biết cô ta là ai, tốt xấu sao phân biệt được?”

Bởi vì những lời này, bước chân của Thẩm Kiều như sững lại tại chỗ, cc không thể vô tư tới đó nữa.

“Đừng nói nhảm, cô ấy không giống loại người như vậy, hơn nữa bây giờ yến tiệc cũng sắp kết thúc rồi, nếu cô ấy có mục đích khác thì đã đến từ trước, cô ấy còn bị thương nữa.”

“Vậy thì sao?” Người thấp kia giọng cộc lốc đáp: “Có bao nhiêu người phụ nữ muốn tìm cậu Dạ? Nói không chừng tất cả vết thương trên người cô ấy đều là giả, được liếc cậu Dạ một lần, dù toàn thân nhơ nhuốc, bẩn thỉu cũng đáng chứ? Bây giờ kỹ năng trang điểm cao như vậy. Có thể là cô ta đang giả vờ thôi”

“Chắc không đâu?”

Thẩm Kiều xấu hổ vì những gì họ nói, cô cắn môi dưới, không nhịn được thì thào: “Dù sao cũng có người hỏi rồi, không biết những gì tôi nói có đúng không? Tôi bây giờ lại không có ác ý, cùng không ép anh cho tôi vào. Anh cần gì phải nói nặng nói nhẹ như thế?”

“Ừm đúng, cậu nói như vậy thật sự rất quá đáng, chúng ta chờ một chút nữa đi!”

Gã lùn vừa nghe liền tức giận, lớn tiếng nói: “Cô còn trách tôi nói khó nghe? Cô không mang theo thư mời. Đồng nghiệp của tôi là vào hỏi giúp cô đã là nể mặt cô lắm rồi, thái độ của cô như vậy là sao? Có khi cũng chỉ là đến để trèo cao thôi.”

“Thôi, cậu nói ít vài câu di.”

“Tôi chỉ muốn nói rằng…”

Thẩm Kiều rũ mắt xuống, quên đi, dù sao cô cũng không tính toán với những người này, chỉ cần có thể vào trong là được. Hiện tại tình huống cấp bách, cô không thể quan tâm nhiều như vậy.

Thấy cô im lặng, người đàn ông thấp bé dương mặt lên tự đắc: “Cô chột dạ rồi, không dám nói sao? Nếu cô nói dối, tôi cho cô một lời khuyên, bây giờ cô rời đi còn chưa muộn. Đợi khi trợ lí Túc đến, cô muốn rời đi cũng không có cơ hội.”

Thẩm Kiều mặc kệ anh ta, cô vẫn giữ động tác ban đầu.

Cô chỉ đang nghĩ, bữa tiệc sắp kết thúc rồi sao? Đợi đến khi Tiêu Túc đến đây, cô mới có thể đi vào tìm anh, vậy thì muộn quá rồi.

“Đừng nói.”

Thấy cô không nói câu nào, người đàn ông lảm nhảm một mình cũng không có ý nghĩa gì, quay đầu xì một tiếng rồi bỏ qua cho cô.

Chờ đợi không biết bao lâu, cuối cùng người báo tin giúp cô mới quay lại.

Từ xa nhìn bóng anh ta lấp lấp ló ló, Thẩm Kiều không thấy ai đi phía sau anh ta, trong lòng nhất thời trở nên rõ ràng, Tiểu Tô không muốn tới sao? Vậy thì tối nay cô không thể tìm thấy Dạ Mạc Thâm?

Không đợi anh ta chạy đến, Thẩm Kiều bước nhanh tới, người đàn ông thấp bé vừa rồi vươn tay chặn đường cô: “Cô đi đâu vậy? Chờ ở đây.”

Không được, Thẩm Kiều đành cắn môi dưới, đứng thấp thỏm chờ đợi.

Người kia nhanh chóng đến trước mặt cô.

“Thế nào? Hỏi được chưa? Cô ta nói dối phải không?”

Thẩm Kiểu cũng lo lắng nhìn người kia.

Vẻ mặt của người kia có chút xấu hổ, sau đó gãi gãi đầu, “Tôi xin lỗi, tôi nhìn quanh không thấy trợ lý Túc đâu! Tôi thực sự rất xin lỗi, hay là cô ở đây đợi thêm một lát nữa, tôi lại vào tìm giúp cô? “

Thẩm Kiều: “Bữa tiệc khi nào thì kết thúc?”

“Khoảng mười phút nữa.”

“Chắc là không kịp rồi. Có
thể cho tôi phá lệ một lần không? Tôi cần vào ngay.”

“Đương nhiên không thể. Cô cho rằng cô là ai? Định nhân cơ hội lợi dụng sơ hở sal? Tôi nói cho cô biết, chỉ cần có tôi ở đâu, không thể nào cô được cho vào trong đâu!

Đừng có mơ! Không cần nghĩ ngợi nữa, tôi thấy cô chính là kẻ dối trá, nhân lúc này đến lẻn vào trong. Mọi người đừng nghe cô ta giảo biện, bảo cô ta đi nhanh đi. Nếu cô còn ở lì chỗ này, chúng tôi sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức, để cảnh sát đưa cô ta vào đồn, cho cô ta thấy hậu quả của việc lừa người.”

Thẩm Kiều cắn chặt môi dưới, không nhẫn nhịn được nữa: “Vậy thì anh mau gọi cảnh sát đi, khiến chuyện càng to càng tốt. Dù sao tôi cũng không quan tâm. Tôi nói sự thật, tôi nói quen biết là quen biết.”

Đột nhiên, khí chất ngay thằng trên người cô khiến tất cả mọi người sửng sốt, một cô gái thì thầm nói: “Tôi nghĩ những gì cô ấy nói không phải giả, xem ra cô ấy nên có quan hệ tốt với cậu Dạ. Hay là chúng ta để cô ấy vào.”

“Cậu dễ dãi quá đấy, cô ta dọa cậu vài câu cậu đã tin rồi?”

WIOU “Cậu cả đến rồi!“ Không biết là ai đã nhỏ giọng nhắc nhở hắn, sau đấy, mọi người nhìn về phía sau Thẩm Kiều với vẻ mặt kinh ngạc.

“Thực sự là cậu cả, cậu cả sao vậy?

Hình như bị thương nặng, có chuyện gì vậy? “

Nghe thấy đó, sắc mặt Thẩm Kiều thay đồi, cô quay người lại.

Dạ Lẫm Hàn sắc mặt tái nhợt mím môi mỏng đi về phía bên này, anh ta gầy gò, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, nhìn vô cùng yếu ớt.

“Quái lạ, sao cậu cả lại đến đây vào lúc này? Sắc mặt cậu cả kém quá, xảy ra chuyện gì vậy?”

Mấy người còn đang bàn luận, lại nhìn thấy Thẩm Kiều vốn còn đứng ở phía trước, đột nhiên quay người đi tới chỗ Dạ Lẫm Hàn, sau đó hỏi thằng: “Sao anh lại ở đây? Anh không quay lại bệnh viện điều trị sao? Anh đang làm gì vậy!”

Thẩm Kiều vừa tức giận vừa lo lắng, anh nói đưa cô đến xong sẽ quay lại bệnh viện ngay, nhưng không, trong thời gian dài đằng đẳng ấy, khi mà cô đứng đây nghe người đàn ông kia móc xỉa, tìm mọi cách để vào trong thì Dạ Lẫm Hàn vẫn ở đây, vẫn chưa hề đến bệnh viện!

Dạ Lẫm Hàn thấy cô lo lắng thì đi tới trước mặt, đôi môi tái nhợt bất đắc dĩ cong lên, nhẹ giọng nói: “Anh nhớ tới em không có thư mời, nên cho người lái xe trở về. Làm việc sao có thể bỏ dở giữa chừng, đã bảo đưa em đến trước mặt cậu ấy rồi mà.”

“Anh!”

Mấy người bảo vệ nhìn thấy cảnh này và ngay lập tức hiều ra.

Những gì Thẩm Kiều nói với họ vừa rồi đều là sự thật!

Cô ấy không nói dối! Tất cả những vết thương trên cơ thể cô ấy đều là thật!

Người có dáng người thấp bé kia, khuôn mặt anh ta tái đi vì sợ hãi.

Anh ta phải làm gì đây? Anh ta hình như đã xúc phạm một người người không nên xúc phạm, nhưng lúc đó, anh ta thực sự cảm thấy rằng người phụ nữ này đang giả vờ.

Nhìn bộ dáng của cô, ai lại nghĩ bọn họ quen biết nhau được cơ chứ?

Dạ Lẫm Hàn nhìn cô, sau đó đi qua cô đến trước mấy người họ.

“Chúng tôi đã gặp tai nạn trên đường đến đây, bây giờ không tìm thấy thư mời, nhưng nề mặt tôi, có thể cho cô ấy vào không?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện