Cô Vợ Đánh Tráo

Em sẽ biến mất vĩnh viễn Đừng đây em ra mà, xin anh đó


trước sau

Thầm Kiều nhắm mắt lại, trong đầu vẫn luôn lặp di lặp lại những lời này Cô ước gì lúc này Dạ Mạc Thâm có thần giao cách cảm với cô.

Thế nhưng không có…

Dạ Mạc Thâm đột nhiên cầm lấy cánh tay gầy yếu của cô định giật ra, k ý thức được anh ấy sẽ làm gì, hoảng hốt mà dùng sức ôm chặt đôi tay vòng lấy cổ anh hơn nữa, không hề muốn buông tay một chút nào.

.. Dạ Mạc Thâm nhíu mị, người phụ nữ này học được kiểu quấn quýt cầu xin này từ lúc nào?

Trước đây anh chưa từng thây cô như vậy bao giờ, hiện tại thê mà cô ây lại Dạ Mạc Thâm cau mày, trầm giọng nói: “Buông ra!”

Thẩm Kiều cắn chặt môi dưới, nhắm mắt lại bày ra bộ dáng bất cứ giá nào cũng phải liều: “Không buông.”

Dạ Mạc Thâm: “Em có buông tay hay không?”

“Không buông, có chết cũng không buông. Dạ Mạc Thâm, em cứ muốn quấn quýt lấy anh đấy, em và anh đã kết hôn rồi, anh không thể đối xử với em như vậy.”

“Ổ…” Dạ Mạc Thâm đột nhiên cười nhẹ một tiêng, tiêng cười kia tràn đầy châm chọc: “Đúng là một màn kịch tuyệt vời. Nếu không phải anh đã biết từ lâu, sợ ráng phải bị em lừa thật rồi.”

Thẩm Kiều ngạc nhiên, đôi tay cũng hơi hơi nới lỏng.

Thừa dịp này, Dạ Mạc Thâm nắm chặt tay cô đầy xa ra.

Thẩm Kiều lui về sau hai bước mới đứng vững lại được, cô nhìn Dạ Mạc Thâm, quả nhiên anh ấy vẫn đẩy cô ra.

Anh ấy, anh ấy muốn ly hôn vói cô thật sao?

“Xem ra, em không thầy sự thật thì sẽ không hêt hy vọng nhỉ, đi theo anh.”

Dạ Mạc Thâm chuyền động bánh xe đi khỏi phòng nghỉ, Thẩm Kiều đứng tại chỗ ngây người một lát, mới chậm rãi đi theo.

Cô đi theo Dạ Mạc Thâm đến ngoài cửa phòng làm việc, thấy Dạ Mạc Thâm tiến đến trước bàn làm việc mở ngăn kéo, sau đó rút ra một túi tài liệu từ trong đó ném lên bàn.

“Xem đi, nhìn xong thì cút ngay.”

Giọng điệu tôi tệ đến vậy…

Trong lòng Thẩm Kiều đột nhiên lạnh toát Cô đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn Dạ Mạc Thâm.

Ánh mắt ấy khiến Dạ Mạc Thâm không thoải mái nhíu mi: “Thế nào?”

“Dù trong đó có là thứ gì đi chăng nữa thì đó đều là lí do anh lấy ra đề khuyên em từ bỏ, đúng không?”

Dạ Mạc Thâm mím môi không nói, đôi mắt sâu kín nhìn chằm chằm vào cô.

“Cho nên…” Thầm Kiều nở một nụ cười tươi: “Em không xem đâu.”

“Nếu anh muốn đuổi em đi thì có hàng ngàn hàng vạn lí do, em đã hèn mọn đền vậy mà cầu xin anh, nhưng anh vẫn đẩy em ra xa, vậy thì…cứ theo mong muôn của anh đi!”

Thẩm Kiều không bước lên trước cầm lấy tập tài liệu đó, cô không còn muốn biết thứ bên trong đó là gì nữa rồi.

Ngày hôm nay, những việc cô làm đã quá đủ rồi.

Thế nhưng Dạ Mạc Thâm vẫn không hề có ý định quay đầu lại.

Một chút cũng không.

Vậy cô còn ở lại đây để làm gì?

Tự rước lây nhục?

“Trong khoảng thời gian này đã quấy rầy rồi, em sẽ nhanh chóng biến mất khỏi tâm mắt của anh, vĩnh viễn không xuất hiện nữa.”

Nói xong, Thẩm Kiều cố gắng ép những giọt nước mắt sắp tuôn khỏi bờ mi lại, cô nở một nụ cười thật tươi với Dạ Mạc Thâm.

Nụ cười của cô chứa nước mắt, tuy rằng nét cười bên môi thật đẹp nhưng từ biểu cảm và ánh mắt lại khiến người ta cảm thấy thật tuyệt vọng.

Nếu tự bản thân cô ấy làm ra lựa chọn, tại sao lại trưng ra vẻ mặt này với anh?

Dạ Mạc Thâm giật giật môi, cuối cùng vân không nói thêm lời nào nữa.

Thẩm Kiều chậm rãi xoay người bước ra khỏi phòng làm việc.

Vừa bước ra, cô lại vừa hay giáp mặt Tiêu Túc.

Thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Thẩm Kiều, Tiêu Túc vô cùng ngạc nhiên: “Mợ hai, mợ…”

Thẩm Kiều không nhìn lại cậu ta mà lướt thăng qua bên người cậu đi mât.

Tiêu Túc tò mò tại sao Thâm Kiều lại xuất hiện ở đây, thế nhưng rất nhanh lại hoàn hồn, cậu ta nhanh chân chạy ào vào trong phòng làm việc, muốn mở miệng hỏi nhưng Dạ Mạc Thâm lại mở lời trước cắt ngang tất cả những nghi ngờ của cậu.

“Xử lí sạch sẽ số tài liệu này, sau này không cho pháp cô ấy quay lại tập đoàn nhà họ Dạ nữa.

Tiêu Túc sửng sốt hơn nửa ngày mới phản ứng được: “Cậu Dạ, anh…anh muốn đoạn tuyệt tất cả với mợ
hai thật sao? Thực sự không hổi hận sao?”

Nghe vậy, đôi mày Dạ Mạc Thâm nhướn cao, tiếng nói mang theo cả sự sác lạnh: “Lúc nào đến lượt cậu nghi ngờ những quyết định của tôi thê?”

Tiêu Túc: “…Nhưng mà cậu Dạ, chuyện này….”

“Đi ra ngoài.”

“Cậu Dạ.”

“Cút đi!” Dạ Mạc Thâm đột nhiên nồi giận, giơ tay gạt hết đồ đạc trên bàn xuống đất.

Loảng xoảng bụp!

Máy móc trên bàn bị anh làm rớt hết xuống đất phat ra âm thanh chói tai, nhưng mà Thâm Kiều đã đi xa, không nghe được tiêng động đó Tiêu Túc ngơ ngác nhìn cảnh tượng vừa xảy ra một hồi lâu, cuổi cùng cậu vân lựa chọn yên lặng, xoay người ra ngoài.

Tiểu Nhan ngồi trong phòng Tài chính chờ sốt ruột muốn chết, cô ngồi đợi lâu vậy rồi vẫn chưa thấy Thẩm Kiều quay lại. Vì vậy cô liền đoán lâu vậy chưa về có phải đã làm lành với Dạ Mạc Thâm rồi hay không, sau đó hai người đang anh anh em em ở góc nào đó?

Nghĩ đến cảnh hai người đó ngọt ngào, Tiểu Nhan cảm thấy thật Vui vẻ Vậy thì sau này cô không cần lo lắng, trải qua một chuyện quan trọng như vậy, hai người bọn họ nhất định có thể tu thành chính quả!

Vì vậy Tiểu Nhan lại nghĩ đên, chờ hai người đó làm lành rồi, cô nhất định phải bóc lột Thẩm Kiều một lượt mới được, dù sao mấy ngày nay cô chạy qua chạy lại cũng vất vả lắm đó!

“Tiểu Nhan, không phải cô đi chung với Thẩm Kiều tới công ty sao?”

Đang mải mê nghĩ ngợi, đột nhiên có một đồng nghiệp tiến đến hỏi cô.

Tiểu Nhan nhanh chóng hồi thần lại, gật đầu: “Đúng vậy, tôi đi cùng cô ầy đến công ty này, nhưng mà sao cô lại biêt?”

“Tôi thấy chứ sao. lúc hai cô đì vào vừa hay tôi cũng đi xuông tầng….Không phải hôm nay cô xin nghỉ hay sao, làm sao lại đến công ty thế?”

“Tôi thích, tôi tình nguyện, tôi xin nghỉ đề đến công ty đi chơi đấy.”

“.Thế sao cô không đi cùng Thầm Kiều?”

“Cô không thấy tôi đang đợi cô ấy đây à?”

“Nhưng tôi thấy Thầm Kiều dưới tầng mà, hình như cô ấy di rồi.”

“Cái gì?” Tiêu Nhan trong nháy mắt bùng nổ nhảy dựng lên.”Cô ấy đi rôi? Lúc nào?”

“Vừa xong đó…”

Đùi!

Tiểu Nhan lập tức chạy vọt ra ngoài, mới đi nửa đường lại quay trở lại.

“Chờ một chút, lúc nãy khi các cô nhìn thấy cô ấy ở dưới tần thì cô ấy đi một mình hay có người đi cùng?”

Cô phải hỏi kĩ mới được, nếu không rõ liền đâm thằng xuống đó tìm người, đến lúc đó quấy rồi đôi trẻ thì làm sao giờ?”

“Chắc chắn là đi một mình, với cả hình như tâm trạng cũng kém lắm, tôi còn nghĩ cô ấy bị làm sao vậy?”

“Đây còn phải nói? Gần đây cô ta có thèm đến công ty đâu, đọt trước không phải có tin đồn cô ta bám được Tổng Giám đốc Dạ hay sao, chắc là bị anh ấy bỏ rồi.”

Mấy đồng nghiệp khác cũng nghe được, đều hả hê cắm thêm một dao.

Sau đó lại có người chêm thêm: “Đúng đấy, tôi thấy cô ta khóc lóc thảm thiết đến vậy thì chắc chăn là bị đá rồi. Tôi đã nói rồi mà, Tổng Giám đốc Dạ sao lại thích loại người đó cơ chứ, chắc là kĩ thuật gì đó tốt nên mới bám vào cành cao được mây hôm nhỉ? Hiện giờ ăn chán rồi, đương nhiên là đổi món.”

Một đám người ha ha cười phá lên.

Sắc mặt của Tiểu Nhan nháy mắt thất sắc, rống to: “Các cô đang nói linh tinh cái gì đấy hả? Thẩm Kiều không phải loại người như các cô nói! Cô ấy và Tổng Giám đốc Dạ là quan hệ yêu đương lành mạnh! Cô tưởng ai ai cũng ghê tởm giống cô vậy hả? Thật là kinh tởm!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện