Cô Vợ Đánh Tráo

Điều tra


trước sau

Khi mẹ Thẩm bước tới cửa, bà ta liền nhìn thấy một đám đàn ông đứng bên ngoài, tất cả đều là những gương mặt kỳ lạ, sắc mặt bà thay đổi rõ rệt, thuận tay phất sang một bên, nói: “Thẩm Nguyệt, mau đóng cửa lại!”

Thầm Nguyệt đại não còn chưa kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì, mẹ Thẩm đã vội giơ tay đóng cửa lại.

Nhưng động tác của bọn họ quá chậm, đã có người bước tới, giơ tay chặn ngay chỗ cánh cửa.

Mẹ Thẩm giữ chốt cửa nửa ngày vẫn không thể ngăn chặn nổi bọn họ, bà sợ hãi lùi lại, thấy Thẩm Nguyệt vẫn đứng ngây ngốc bên cạnh cửa, bà nhanh chóng bước tới kéo Thẩm Nguyệt đây ra phía sau, sau đó lớn tiếng nói: “Các người muốn làm gì?

Tôi nói cho các người biết, tôi không có tiền! Nếu muốn tìm tiền thì hãy đến kiếm con gái của tôi. Con gái tôi là mợ của nhà họ Dạ, và nó có thể cho các người rất nhiều tiền. “

Sau khi nghe thấy cái tên mợ nhà họ Dạ, người đàn ông lạnh lùng cao quý khẽ nhíu mày:”Bà nói cái gì cơ?”

Mẹ Thẩm sững người một lúc rồi nheo mắt lại: “Sao? Anh không tin lời tôi nói sao? Anh đến đây để đòi nợ đúng không? Tôi đã nói ở đây không có tiền rồi. Muốn kiếm tiền thì đến nhà con gái lớn của tôi. Con gái tôi là mợ nhỏ của nhà họ Dạ, cô ây sẽ cho các anh, dù có nhiều thế nào đi nữa.

“Mẹ.”- Thâm Nguyệt nhìn người đàn ông đứng đâu, sau khi suy nghĩ xong mới nói: “Anh ây có vẻ như không phải là một trong những loại người đó. Mẹ đừng nói lung tung.”

Nói xong, Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng đẩy mẹ Thầm ra, mỉm cười nhìn người đi tới: “Xin lỗi, hai ngày nay mẹ con có chút rối loạn, bà vừa mới bị bệnh, cũng hồi phục cách đây không lâu, nói sảng cũng là một triệu chứng của bà ấy, có phải không?”

Cộc cộc– Lúc này, một cô gái bước trên giày cao gót từ phía sau đám người bước ra, sau khi biết chuyện, cô khẽ cười: “Cô Thâm, thật sự xin lôi đã làm phiên cô, nhưng chúng tôi không có ác ý, cũng không phải đên đây đòi nợ, cô nhé. Xin hai người đừng lo lắng. “

Nói xong, Tô Cửu đưa ra danh thiếp của mình:”Tôi tên là Tô Cửu.”

Thẩm Nguyệt nghi ngờ cầm lấy danh thiếp xem xét, sau khi nhìn thấy cô là thư ký của Hàn Thanh – chủ tịch của tập đoàn nhà họ Hàn, hai mắt cô sáng lên.

Tuy danh tiếng lớn mạnh nhất của Bắc Thành thuộc về tập đoàn của nhà họ Dạ, nhưng tập đoàn của nhà họ Hàn cũng chỉ xếp dưới họ, chỉ cần đà tăng cường liên tục ồn định thì hầu như có thể vượt qua, chẳng qua vì luôn bị Dạ Mạc Thâm khống chế sự tăng trưởng nên tập đoàn nhà họ Hàn vẫn bị thua lỗ chút ít.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến vị thế của tập đoàn Hàn ở Bắc Thành.

Hơn nữa, Thẩm Kiều lúc trước còn là bạn tốt với Hàn Tuyết U, Thẩm Nguyệt lúc đó ghen tị với cô ta muốn chết, ghen tị người ta là con gái của tập đoàn nhà họ Hàn, thậm chí cô còn có lúc mơ được có người tới nói cho cô biết răng cô là con gái của tập đoàn chúng tôi bị thât lạc, bây giờ cô về với chúng tôi và kế thừa tập đoàn Điều đó sẽ thật là tuyệt biết bao.

“Xin chào thư ký Tô Cửu.” -Khi nhìn thấy người bên kia là thư ký của tập đoàn Hàn, thái độ của Thẩm Nguyệt có thể nói là có sự thay đổi lớn, vội vàng cất danh thiếp đi, sau đó đưa mắt nhìn người đàn ông cao lãnh ở phía sau.

“Xin hỏi các người đến đây là có chuyện gì sao?”

Tô Cửu cười nhẹ, ánh mắt nhìn về phía Mẹ Thầm đang ở phía sau: “Cô Thâm, chúng tôi có chuyện muốn hỏi cô Thâm.”

Mẹ Thẩm nhận ra bên kia không có ở đây đề đòi nợ, cũng không có cách nào. Gân đây cô rât sợ bị đòi nợ, nên khi nhìn thấy một nhóm người đứng ở cửa, trong tiềm thức cô có cảm giác người kia đến đòi nợ.

Chưa bao giờ nghĩ…

“Thẩm Nguyệt, con có biết bọn họ không?”

Nói xong, Mẹ Thẩm mang theo vẻ nghỉ ngờ nhìn chằm chằm mặt người đàn ông.

Một bộ âu phục màu tôi tôn lên dáng vóc của anh ta, thân hình cực kỳ mảnh mai và đẹp trai, khí chât cao quý lộ ra trên người anh ta thoạt nhìn liền biết anh ấy không phải là người tầm thường, người bình thường sao có thể có khí chất hơn người
như vậy? Khí chất của loại người này có lẽ chỉ những người giữ chức vụ cao lâu năm mới có được.

Hơn nữa, biết rằng họ không đến đây đề đòi nợ, Mẹ Thẩm lập tức thay đồi sắc mặt.

“Người tới đây đều là khách sao, vậy mọi người mau ngồi đi, Thẩm Nguyệt, còn không mau mau đi pha trà tiếp đãi khách.”

Thâm Nguyệt nhanh chóng nghe lời mẹ cô, lập tức mỉm cười gật đâu: “Vâng ạ, con đi ngay đây.”

Thâm Nguyệt đi pha trà, mẹ Thẩm tiếp đãi nhóm người của Hàn Thanh.

Biểu cảm trên mặt Hàn Thanh hoàn toàn bất động, tựa như băng hàn, từ lúc bước vào cửa đến bây giờ, ánh mắt cũng không có một chút lay động, Thầm Nguyệt cố ý nhân cơ hội rót trà để tiếp cận anh ta, làm bộ cố tình đụng chạm một chút lên người anh Hàn Thanh khẽ nhíu mày, không chút đề ý tới những đụng chạm của cô.

Là người của gia đình này sao?

Hàn Thanh khẽ nhướng mi, ánh mắt sắc lạnh quét qua trên người Thầm Nguyệt và mẹ Thầm Nó hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng.

Rốt cuộc, Thẩm Kiều trước mặt anh nếu đem so sánh với hai con người trước mặt thì hoàn toàn là hai loại người khác nhau.

Tô Cửu là thư ký của Hàn Thanh và là một người rất thông minh, làm sao có thể không nhìn ra thái độ của Thẩm Nguyệt và Mẹ Thẩm?

“Chào bà Thâm, thật ra là có chuyện này. Chúng tôi, cậu Thanh muốn hỏi bà Thẩm chuyện này, nhưng …”- Cô ấy liếc nhìn Thầm Nguyệt rồi tinh tế cười nhạt: “Vấn đề này tôi nghĩ khá là quan trọng, không biết…có thể phiền cô Nguyện đi ra ngoài đợi một lát được không? “

Nghe vậy, hai người bỗng nhìn nhau một cái, sắc mặt liền thay đổi, sau khi nhìn nhau, Thẩm Nguyệt vội vàng ngồi xuống bên cạnh Mẹ Thẩm, mím chặt đôi môi đỏ mọng: “Tôi là con gái của mẹ Thẩm, có chuyện gì không thể để cho tôi biết hay sao?

Hay là mẹ tôi đã phạm phải lỗi lầm gì? Vậy thì tôi sẽ thay mặt mẹ nói lời xin lôi với mọi người, xin đừng làm bà ấy khó xử.”

Mẹ Thâm ôm chặt đứa con gái ngoan của mình, trong lòng cảm động nói: “Ừ, đúng rồi, Thầm Nguyệt là con gái ruột của ta. Có chuyện gì ta có thể giấu con chứ, có điều gì thì các người cứ nói đi.”

Hàn Thanh im lặng, nhưng hơi thở trên người rõ ràng có chút thay đổi, ánh mắt bình tĩnh rơi trên mặt Thẩm Nguyệt: “Cô Nguyệt hiểu lầm rồi. Tôi chỉ có vài câu muốn hỏi bà Thẩm, không phải là vì bà đã phạm lỗi gì với chúng tôi, chỉ là phiền cô thê tránh mặt một lúc được không? “

Ảnh mắt anh như có sức hút hồn, khi nói với Thâm Nguyệt, cô ta lập tức cảm thây mình bị anh mê hoặc đến đầu óc quay cuồng, thật sự muôn ở lại ngắm nhìn anh thêm một lúc nữa. Giọng nói trầm ấm len lỏi đến tận cùng trời xanh khiến cho cô ta phải thẹn thùng mà gật gật đầu trong vô thức.

“Thôi, vậy anh Hàn nói chuyện với mẹ, eon ra ngoài mua nước sẽ về ngay.”

Mẹ Thâm chăng lẽ lại còn không nhìn ra tâm tư tình cảm của con gái mình hay sao? Trong lòng cô chỉ nghĩ, Thầm Nguyệt là người đã có người yêu, sao có thê đôi xử với những người đàn ông khác như thê này? Nhưng … Mặc dù bạn trai của cô cũng là một người giàu có, nhưng so với người trước mặt thì … hoàn toàn khác.

Nếu vậy thì… Mẹ Thẩm lại bắt đầu tính toán điều gì đó ở trong lòng.

Sau đó bà mỉm cười, gật đầu: “Vậy con đi đi, Thẩm Nguyệt, đi cần thận nhé, còn nhớ trở về sớm.”

Sau khi Thẩm Nguyệt rời đi, Mẹ Thầm nhìn sang Hàn Thanh mặt lạnh như băng đang ngồi đối diện, bà nở nụ cười tươi rói: “Cậu Hàn, bây giờ các anh có thể hỏi rồi, rốt cuộc là có chuyện gì?.”

Hàn Thanh ánh mặt như tranh tĩnh, trầm mặc nhìn Tô Cửu một hồi Tô Cửu liền hiểu ra ý của cậu, ngay lập tức lấy ra những tấm ảnh đã chuẩn bị trước rồi để lên trên mặt bàn trước mặt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện