Cô Vợ Đánh Tráo

Dựa vào cái gì mà cô ây có thể có được mọi thứ?


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bà Thẩm nhìn cái thẻ nằm trên bàn trước mặt vừa bị buộc lấy di, bà nghiến chặt răng, trong lòng thầm chửi rủa vài câu.

Mười bảy tỷ như cơn mưa, mới vừa nằm gọn trong tay đã bay đi trong chớp mắt, bà ta nghĩ thầm phải tìm cách lấy lại mới được.

Đã làm thì làm cho tới, bà Thẩm trực tiếp nói với cái giọng lạnh lùng: “Nói tóm lại, cô ấy bây giờ là con gái của nhà họ Thẩm chúng tôi, mấy người đã biến mất nhiều năm như vậy tự nhiên hôm nay lại bất thình lình xuất hiện ở đây, căn bản là không có tí trách nhiệm gì cả. Bây giờ tự nhiên tới nói cô ấy là người của nhà họ Hàn các người thì nó liền biến thành người của nhà họ Hàn luôn sao? Mấy người đi ngay cho tôi? Đi ra ngoài đi! “

Không ngờ bà ta thẹn quá thành giận, trong mắt Tô Cửu lóe lên một tia nực cười: “Cô Thẩm, cô có biết rằng theo pháp luật, phát hiện điều sai mà không báo cáo cũng được coi là phạm tội không? Ví dụ cho là cô biết đứa nhỏ này mất tích, cô cũng phát hiện ra là nó rơi vào tay của một kẻ buôn người, rõ ràng là cô biết như thế nhưng cô không báo cáo với cấp trên về điều đó, thì …cô cùng loại kẻ buôn người này sẽ được coi là đồng phạm, cùng thực hiện hành vi phạm tội đấy.”

Bà Thẩm trước kia đâu có được học qua mấy cái thứ pháp luật linh tỉnh đó? Bà ta vốn chỉ là một người phụ nữ, bình thường mấy người như bà mấy ai để ý đến những chuyện như thế này, nghe thấy Tô Cửu nói ra như vậy, bà ta thực sự bị thư kí Cửu dọa sợ đến ngây ngần cả người.

“Cô, cô nói ra lời này là có ý gì?”

“Ý của tôi là, nếu cô đã muốn tính toán với chúng tôi, thì nhà họ Hàn chúng tôi có thể sẽ khởi tố bà.

Tất nhiên, theo điều kiện tài chính hiện có của Nhà họ Hàn, chúng tôi có thề tìm được một luật sư giỏi nhất Bắc Thành này. Cho đến lúc đó …”

“Các người đang muốn uy hiếp tôi à?”

Tô Cửu khẽ cười: “Không dám, không dám, dù sao bà có như thế nào thì cũng là ân nhân của Nhà họ Hàn chúng ta.”

“Vậy ý của các người là gì?”

“Mong rằng cô Thẩm có thể nhanh chóng quay trở về. Thầm Kiều là người của nhà họ Hàn chúng tôi.

Điều đó luôn rõ ràng và mối quan hệ của chúng ta với cô Kiều rất chặt chẽ như then cài, rốt cuộc thì cũng sẽ về lại với nhau. Dù sao thì thứ đó vốn thuộc về Thẩm Kiều, không phải Thẩm Nguyệt, cô có hiểu không?”

Tô Cửu cảm thấy mình không còn kiên nhẫn thêm được nữa nên dùng một lời tuôn hết tất cả khó chịu trong lòng.

“Được rồi, tôi hiểu rồi, các người đến đây để giúp Thẩm Nguyệt đe dọa bà già này! Thật tội nghiệp cho tôi, thật vất vả nuôi nấng nó nhiều như vậy! Cho dù tôi cũng từng có ý định ích kỷ, nhưng công lao khổ cực của tôi cũng không có nổi một chút đền đáp từ nó sao?. Các người không những không cảm ơn bà già này mà còn uy hiếp tôi thế này, số tôi khổ quá! “- Bà Thẩm bắt đầu hét lên, khóc la om sòm.

Âm thanh ồn ào này khiến Hàn Thanh nhịn không được, anh nhíu mày, hơi thở lộ ra trên người càng lạnh, ánh mắt dữ dội nhìn chằm chằm vào bà Thẩm.

Bà Thẩm rõ ràng cũng cảm nhận được sự khác thường, sau đó dừng lại một hồi, vô tình bắt gặp ánh mắt của Hàn Thanh, trong vô thức quên mất phải tiếp tục giả khóc.

Đúng lúc này, Thẩm Nguyệt cũng đi mua sắm về, vừa mở cửa đã thấy mẹ mình ngồi bệt trên sàn nhà lạnh lẽo khóc lóc, ăn vạ, cô hoảng sợ chạy tới đỡ bà dậy: “Mẹ, có chuyện gì vậy? Các người đã làm gì mẹ tôi thế này? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

Hàn Thanh đứng lên, dáng người cao lớn tuấn tú lộ ra uy lực khác người, Thẩm Nguyệt vừa nhìn thấy anh, ánh mắt lại không tự chủ được mà mê luyến thêm vài phần.

“Cô Thẩm, chúng tôi sẽ cho cô ba ngày để suy nghĩ về nó, nếu cô đã thông suốt rồi thì hãy gọi điện cho chúng tôi. Hôm nay chúng tôi sẽ rời đi trước.”

Tô Cửu nói xong liền quay người dọn đường cho Hàn Thanh, sau đó bọn họ cùng một đám người rời đi khỏi nhà họ Thẩm.

Thẩm Nguyệt sững người tại chỗ, phải rất lâu sau mới hoàn được hồn lại:
“Ài, con mới mua mấy món điểm tâm, mọi người chưa ăn được một miếng mà đã nhanh chóng rời đi rồi sao?”

“Con nha đầu thối!” -Bà Thẩm tức giận đến mức muốn lao tới đánh Thẩm Nguyệt mấy cái: “Nhìn thấy trai đẹp là chân không bước nổi nữa rồi hả? Ngay cả mẹ con như thế nào con cũng không quan tâm nữa hả?”

“A,mẹ … đau quá! Mẹ bỏ ra đi!”

Thầm Nguyệt đau đớn thở gấp vì bị bà nhéo.

“Con còn biết đau à? Vừa nãy con còn muốn làm gì? Mẹ nói cho con biết, đừng có chọc đến người đàn ông đó!”

“Tại sao vậy mẹ?“- Thẩm Nguyệt mím môi bất mãn: “Con đã lớn rất nhiều rồi. Con có quyền tự mình quyết định. Con muốn quen ai thì con quen người đấy. Sao mẹ lại can thiệp vào chuyện của con?

Bà Thẩm chống tay lên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ phủi phủi quần áo, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh ta cũng không phải loại người tốt đẹp gì, hơn nữa … lần này mọi chuyện không giống như trước nữa.”

Thẩm Nguyệt căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, bất mãn khịt khit mũi, sau đó hỏi tiếp: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Mẹ, sao mẹ lại quen một người đàn ông tuyệt vời như vậy? Tại sao trước kia chưa từng nghe mẹ nhắc tới anh ấy? Anh ta đến tìm mẹ để làm gì đấy?”

Bà Thẩm liếc mắt nhìn Thẩm Nguyệt, suy nghĩ một hồi vẫn là kể hết sự tình cho Thẩm Nguyệt nghe.

Thầm Nguyệt nghe xong không giữ nổi bình tĩnh, đứng ngây ngốc không nói gì.

“Mẹ, ý mẹ là … chị … Thẩm Kiều là con gái bị thất lạc của Nhà họ Hàn?”- cô sửng sốt, khó khăn nặn ra từng chữ.

Bà Thẩm nghiêm nghị gật đầu: “Đúng vậy, chị con không phải do mẹ sinh ra. Nó chỉ được nuôi dưỡng trong cô nhi viện. Ai mà biết được …

Con nhóc ấy thực sự là con gái của Nhà họ Hàn.”. Lúc này, bà Thẩm mới cảm thấy thấy ngứa ngáy: “Con nhóc chết tiệt đó đã cho mẹ mười bảy tỷ, đã thế còn đòi lấy lại. Thật là một bộ mặt đạo đức giả. Còn nói mẹ là ân nhân của Nhà họ Hàn, thế tại sao không đưa hẳn ba mươi tỉ? Tức chết tôi rồi.”

Thẩm Nguyệt không có nghe nổi những lời này, cô chỉ biết là … Thẩm Kiều thật sự là người con gái mà nhà họ Hàn đang tìm kiếm bấy lâu nay?

Còn Hàn Tuyết U thì sao? Chẳng lẽ không phải là Hàn Tuyết U?

Vì đã theo dõi Nhà họ Hàn trước đó nên cô ấy biết được tin này.

Chẳng lẽ từ xưa đến nay, Hàn Tuyết U chỉ là giả? Thẩm Kiều mới là thật??

Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyệt nắm chặt tay.

co-vo-danh-trao-327-0co-vo-danh-trao-327-1

này chúng ta có thể kiếm được nhiều tiền hơn, để Nhà họ Hàn bồi thường thêm cho chúng ta.

Nếu kiếm được khá khá, có khi cả quãng đời còn lại của chúng ta sẽ được sống trong nhung lụa đấy, con hiểu không? “

“Được sống trong nhung lụa?

Chỉ dựa vào mấy tỉ bồi thường của bọn họ thôi sao?” – Thẩm Nguyệt rũ mắt xuống, ánh mắt u ám:”Tại sao con lại cảm thấy … những thứ đó không thể nào đủ được? Hơn nữa, Thẩm Kiều …dựa vào cái gì mà cô ấy có thể có được mọi thứ? Cô ta dựa vào cái gì mà đòi là cô lớn của Nhà họ Hàn? “

“Thẩm Nguyệt?”

“Không! Cô ta không xứng đáng! Cô ta ban đầu là thiếu phu nhân của nhà họ Dạ, bây giờ cô ta lại là cô lớn của Nhà họ Hàn? Còn con thì sao? Con là cái gì? Mẹ ơi! Mẹ nói “Được sống trong nhung lụa?

Chỉ dựa vào mấy tỉ bồi thường của bọn họ thôi sao?” – Thẩm Nguyệt rũ mắt xuống, ánh mắt u ám:”Tại sao con lại cảm thấy … những thứ đó không thể nào đủ được? Hơn nữa, Thẩm Kiều …dựa vào cái gì mà cô ấy có thể có được mọi thứ? Cô ta dựa vào cái gì mà đòi là cô lớn của Nhà họ Hàn? “

“Thẩm Nguyệt?”

“Không! Cô ta không xứng đáng! Cô ta ban đầu là thiếu phu nhân của nhà họ Dạ, bây giờ cô ta lại là cô lớn của Nhà họ Hàn? Còn con thì sao? Con là cái gì? Mẹ ơi! Mẹ nói nhiều như vậy, nhưng tôi lại không có gì!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện