Cô Vợ Đánh Tráo

Tôi không


trước sau

quyến rũ anh! “Mẹ nó!”

Thẩm Kiều cúi đầu xuống, phát hiện Dạ Mạc Thâm đang nhìn mình chằm chằm.

Thẩm Kiều sau khi mắng anh, cô liền liếc mắt hung hăng trừng anh, rồi trực tiếp quay đi chỗ khác.

Kết quả là hai người di chuyền được một nửa.

Thẩm Kiều buông ra, nửa người trên Dạ Mạc Thâm liền cảm thấy nhẹ đi.

Bất ngờ, thân hình cao lớn của Dạ Mạc Thâm gần như () ngã sang một bên.

“AI”

Khuôn mặt Thẩm Kiều lập tức biến sắc.

Không kịp lùi chân lại, cô vội bước lên hai bước để nâng anh lên.

Dạ Mặc Thâm tuy có chút gầy, nhưng cơ thể vẫn rất rắn chắc, sức nặng không phải là nhỏ.

Thâm Kiều vì cố gắng nâng anh lên mà mấy lần lùi lại phía sau, suýt chút nữa là đã ngã sấp xuống.

May mắn thay, cô đã dùng hết sức lực trời sinh của mình để nâng anh lên.

“Anh không sao chứ?”

Bình tĩnh được một lúc, Thẩm Kiều khẩn trương hỏi.

Dạ Mạc Thâm có lẽ chưa rơi vào (} hoàn cảnh như vậy lần nào, khuôn mặt anh tái mét: “Cô cố ý sao? “Xin lỗi, tôi không phải là cố ý.”

Thẩm Kiểu chỉ có thể cố gắng giải thích với anh: “May không ngã xuống, đề tôi giúp anh ngồi lên.”

Đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm mím chặt, anh không trả lời cô.

Chậm rãi phối hợp với cô ngồi vào xe lăn.

Quá trình thật sự rất khó khăn.

Thẩm Kiều thở phào nhẹ nhõm khi anh đã ngồi trở lại xe lăn.

Trong lòng cô cảm thấy có chút thành công.

Cô vừa định giơ tay lên trán lau mồ hôi liền bị Dạ Mạc Thâm kéo lại.

Thẩm Kiểu giật mình, đôi mắt () bất giác mở to.

“Anh, anh định làm cái gì?”

Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại nhìn cô, ánh mắt anh ta có chút xấu xa, “Phương pháp quyến rũ đàn ông này có chút khác biệt, thật khiến tôi coi thường cô.”

“Cái gì? Khi nào thì tôi…”

Vừa dứt lời, Dạ Mạc Thâm dùng thêm chút sức kéo cô ngã vào trong lòng mình, lấy tay bóp lấy cằm cô: “Vô tình hay cố ý, đều là có.

Tôi có chút không hiểu, cô có khả năng quyến rũ đàn ông như vậy, tại sao lại bị chồng trước bỏ?”

&} Những lời ngượng ngùng kia đều rơi vào tai Thẩm Kiểu.

Khuôn mặt cô tái nhợt, cô bất giác cắn môi dưới: “Tôi không quyến rũ anh.”

“Còn nói không có?”

Dạ Mạc Thâm cười khầy: “Mạnh miệng.”

“Tôi thật sự không có!”

Thẩm Kiều dùng ánh mắt quật cường nhìn anh: ”

Dạ Mạc Thâm, anh cứ nói rằng tôi quyến rũ anh, rốt cuộc tôi quyến rũ anh khi nào? Là tôi quyến rũ anh, hay anh tự chạy đến chỗ tôi.

Không nhìn thấy tôi liền phát điên lên? ”

Dạ Mạc Thâm: “… Tôi không phát hiện ra cô có tài ăn nói như vậy.”

(} Sức mạnh trong tay anh tăng lên một chút Thẩm Kiều đau đến nỗi phải kêu lên, đôi mày thanh tú của cô nhíu lại:”

Buông tôi ra!”

“Buông ra? Đây không phải những gì cô muốn sao? Sáng sớm, cô ngay cả quần áo lót cũng không mặc, cố ý dùng thân thể đụng chạm vào tôi …”

Nói xong lời cuối cùng, Dạ Mạc Thâm tiến đến thở vào tai cô.

Thẩm Kiều không nhịn được run rầy.

“Anh, anh nói bậy!”

Sắc mặt Thẩm Kiểu đột nhiên biến đổi, cô nhớ lại chuyện gì đó.

Lần trước bị anh vô tình nhìn thấy.

Sau đó, vì sợ anh ngã ra khỏi giường, cô bước tới và ôm lấy vai anh.

Lúc đó, cơ thể của hai người quá gần nhau, có lẽ Dạ Mạc Thâm đã cảm nhận được.

“À.”

Dạ Mạc Thâm cười lạnh: “Tôi có nói bậy không, cơ thể cô hiểu rõ nhất.”

“Dạ Mạc Thâm, đừng quên thỏa thuận của chúng ta.”

Nghe thấy, Dạ Mạc Thâm hơi nhíu mày một chút.

“Chính anh từng nói, không có việc gì thì không được chạm vào anh, vậy bây giờ anh đang làm gì?”

Cô đưa tay lên, hai cổ tay trắng ) nõn liền bị Dạ Mạc Thâm gắt gao siết lấy.

Tay của hai người hoàn toàn đối lập nhau, tay của cô trắng nõn của anh thì màu đồng, cùng với một to một nhỏ tạo nên sự khác biệt.

Một lúc sau, Dạ Mạc Thâm thả tay ra: “Cô nghĩ rằng tôi thích chạm vào cô? Tôi chán chán ghét nhất là loại phụ nữ không sạch sẽ như cô.”

Nói xong Dạ Mạc Thâm liền đầy cô ra, Thẩm Kiều lao đảo suýt chút nữa là ngã xuống đất.

Cô tức giận quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, trong lòng cô rất ấm ức.

Nhưng lại bị cô áp chế đi, sắc mặt trở lại bình thường, cô () xoay người rời khỏi.

Cô đi lấy đồ lót vào phòng tắm thay, khi đi ra Dạ Mạc Thâm đã rời khỏi.

Thôi bỏ di.

Sáng sớm dậy chưa đánh răng rửa mặt, cũng không biết chạy đi đâu.

Thẩm Kiều thay quần áo, lấy một ít đồ, lấy di động ra khởi động lại.

Vừa khởi động lại Thẩm Kiều liền thấy có tin nhắn từ số lạ lại gửi đến.

“Kiều Kiều, em chặn số anh

rồi sao?”

“Tại sao điện thoại lại tắt máy? Anh thật sự có chuyện muốn nói với em, anh biết anh có lỗi với em.

Nhưng em cho anh một cơ hội giải thích được không Giải thích? Ánh mắt của Thẩm Kiều lạnh vài phần.

Giải thích cái gì? Giải thích chuyện anh ta lừa gạt cô cùng người phụ nữ kia ở cùng nhau hai năm.

Ngay họ có cả đứa nhỏ cũng giấu giếm sao? Lâm Giang! Thẩm Kiểu tôi cả đời cũng không tha thứ cho anh.

Đồ đê tiện!!! Thẩm Kiểu tiếp tục chặn số điện () thoại này, để ngăn anh ta quấy rối mình một lần nữa, sau đó cất điện thoại và đứng dậy.

Vừa ra khỏi phòng, cô liền gặp Dạ Mạc Thâm.

Thẩm Kiều suy nghĩ một lúc, vẫn là tiến lên đẩy anh.

“Đừng đến gần tôi.”

Tuy nhiên, Dạ Mạc Thâm lại nói những lời nói vô tình như vậy, làm cho Thẩm Kiều ngơ ngác đứng im tại chỗ.

Một số người giúp việc dọn dẹp vào buổi sáng nghe thấy liền ngước lên nhìn nhau.

Sau một lát, họ cúi đầu xuống tiếp tục làm việc như không biết gì.

Dạ Mạc Thâm tự mình trở về (} phòng, Thầm Kiều chuần bị xuống ăn sáng.

Một gia đình lớn nên ăn sáng cùng nhau.

Nhưng lão gia thường xuyên không ở nhà ăn sáng, cho nên bữa sáng được chia làm ba thời điểm trong ngày.

Sớm nhất là sáu giờ, tiếp đó là bảy giờ, cuối cùng là tám giờ.

Sau ba thời điểm này, đầu bếp của Dạ gia không cần làm bữa sáng nữa.

Thẩm Kiều dậy sớm nhất, vì vậy cô thường ăn sáng lúc sáu giờ.

Ngay khi tôi ngồi xuống, có một giọng nói phía sau vang lên.

“Chào buổi sáng mợ hai, sớm như vậy cô đã xuống ăn sáng sao?”

{} Nghe thấy âm thanh, Thẩm Kiều liền quay đầu lại nhìnm thấy một người phụ nữ nở nụ cười hiền hậu nhìn mình.

Đến Dạ gia đã lâu như vậy, ngoại trừ anh của Dạ Mạc Thâm là Dạ Lẫm Hàn, thì đây là người thứ hai đối xử với cô luôn tươi cười như vậy.

Thẩm Kiều tâm trạng có chút tốt, liền nở một nụ cười, cô gật đầu.

“Đây là trứng tôi vừa chiên.

Mợ hai có thử không?”

“Được.”

Thẩm Kiều gật đầu Vì vậy, cô gái kia liền mang đĩa trứng đến cho cô.

Thẩm Kiều muốn đưa tay ra nhận, ai ngờ cô gái kia đột (}.

nhiên buông tay ra, miếng trứng chiên liền rơi lên quần áo của cô! “Mợ hai cô không sao chứ?”

Mặt cô gái kia liền biến sắc, cô ta nhanh chóng bước tới lấy giấy lau người Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều cau mày, là cô nhìn lầm rồi sao? Cô rõ ràng thấy cô gái này cố ý buông tay, nhưng trên mặt lại tỏ ra vô cùng bất ngờ, hoảng sợ như mình vô tội vậy… Chẳng lẽ cô hẹp hòi nên như vậy.

“Mợ hai, thực sự xin lỗi, tôi thật bất cần, cô uống cốc sữa đi ạ.”

“Không sao đâu.”

Thẩm Kiều mỉm cười với cô, rồi đưa tay ra lấy ) sữa.

Toang– Người giúp việc lại làm đồ cốc sữa lên người cô.

Thẩm Kiều bất ngờ, ngây người lại.

Cô ta thả cốc sữa lên người Thẩm Kiều, đến lúc nó rớt xuống chân cô, cô ta lại kinh hãi hô lên: “Mợ hai, tại sao cô lại bất cần như vậy? Lại đề cốc sữa rơi xuống!”

Thẩm Kiều ngầng đầu lên nhìn cô ta một cách hoài nghi.

Người giúp việc kia vẫn có thể thản nhiên như mình vô tội như vậy sao? Trong đôi mắt đó cảm giác như mang ý chiến {} thắng… “Cô thực sự nghĩ mình là mợ hai sao? Nghĩ rằng tôi sẽ hầu hạ cô sao?”

“Cũng không nhìn vào gương xem mình là loại người gì? Tôi sẽ phục vụ một người như cô sao? Cậu Dạ đã không để ý cô, cô đừng cứ ở mãi trong Dạ gia không đi chứ!”

Chuyện cô sống ở Dạ gia, cản trở những người này sao? Cô rõ ràng mình không làm gì cả, nhưng những người này … Tại sao họ lại ghét cô đến vậy? Là bởi vì Dạ Mạc Thâm không thích cô sao?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện