Cô Vợ Đánh Tráo

Cô ấy sẽ không đền tìm anh nữa


trước sau

“Anh ấy đang bận chuyện của anh ấy, tôi vội chuyện của tôi, chúng ta cũng không ảnh hưởng gì nhau.”

Nhưng cho dù cô nói cái gì đi nữa, Tiêu Túc vẫn là khư khư không muốn cho cô địa chỉ của Dạ Mạc Thâm.

Cuối cùng Thẩm Kiều cũng thật sự bất lực: “Anh thật sự không muốn nói như vậy sao? Vậy được thôi, tôi đi trước.”

Thẩm Kiều nói xong liền trực tiếp rời khỏi tập đoàn Nhà họ Dạ, trước khi đi còn quay sang Tiêu Túc nói: “Vì anh ấy bận như vậy nên tôi …

tôi sẽ không bao giờ đến tìm anh ấy nữa. Về phần thủ tục ly hôn, tôi sẽ tự mình tìm người xử lý.”

“Thẩm, Thẩm Kiểu!“-Tiêu Túc nghe vậy thì vô cùng sốt ruột, vội vàng tiến lên ngăn cô lại: “Tôi sẽ đưa cô đến đó, nhưng chỉ là… sợ đến rồi cô lại không muốn đi nữa.

Bởi vì những lời nói của cô vừa nãy khiến Tiêu Túc có chút bối rối, nếu Thẩm Kiều thật sự không bao giờ đến tìm Dạ Mạc Thâm nữa, vậy sau này bọn họ làm sao có thể giải quyết hiều lầm?

Vì vậy, cuối cùng Tiêu Túc vẫn quyết định đưa Thẩm Kiều đi tìm.

“Được thôi, phiền anh rồi.”

Sau đó, Tiêu Túc lái xe ở phía trước dẫn đường, Thẩm Kiều ngồi trên xe của chú Nam đi theo phía sau.

Sau khi lái hết một đoạn đường liền tới nơi cần đến, Tiêu Túc xuống xe, đi vòng về phía xe của cô gõ cửa SỐ.

Thầm Kiều không rõ lắm, cô hạ cửa kính xe xuống.

“Sao vậy? Là ở nơi này sao?”

Cô nhìn cửa lớn của bệnh viện trước mặt, tại sao trong lòng lại cảm thấy nơi này có chút quen thuộc, cô … hình như đã từng ở đây.

“Chính là, mợ ở đây chờ một lát, tô đi vào nói chuyện với anh Dạ, tôi bảo anh ấy ra gặp cô.”

“Được thôi, phiền anh rồi.”

Thẩm Kiều cũng không có nghĩ nhiều, trực tiếp gật gật đầu.

Thấy thế, Tiêu Túc xoay người rời đi, hơn nữa bước chân còn vô cùng vội vàng, Thẩm Kiều ngồi trong xe nhìn về phía cửa bệnh viện, càng nhìn về phía đó, cảm giác lại càng trở quen thuộc. Bỗng nhiên đôi mắt của cô chợt sáng lên, cô bỗng nhiên nhớ đến … nơi này không phải là chỗ bệnh viện mà Hàn Tuyết U được chuyển tới sau khi cô ta tự tử sao?

Tại sao cô vừa rồi lại tự nhiên không có nhận ra nó chứ, cũng không biết là não của mình có bị úng nước hay không.

Hàn Tuyết U sống ở bệnh viện này, mà Tiêu Túc lại đưa cô đến đây, còn nói là đến gặp Dạ Mạc Thâm.

Vậy chuyện này chẳng phải là …

Chuyện gấp mà Dạ Mạc Thâm nói là anh ta vội đến đây để gặp Hàn Tuyết U sao?

Sau khi có suy đoán này trong lòng, Thẩm Kiều lập tức cảm thấy cả thân mình như rơi vào trong hố sâu, hoàn toàn chỉ là bóng tối sâu thằm, cô thật lòng muốn tìm anh để ly hôn, nhưng không ngờ … anh ta vẫn bỏ cô ở lại vì Hàn Tuyết U, vội vàng đến mức thậm chí cả cơ hội vứt con đi anh ta cũng không cần nữa.

Và cô ấy thực sự đã đuổi theo anh ta đến cái bệnh viện này một cách dại dột.

Thẩm Kiều mím môi đỏ mọng, nhìn về bệnh viện ở phía ngoài cửa sổ xe, đột nhiên lên tiếng nói: “Chú Nam, chú chờ con ở đây, con muốn vào xem một chút.”

Chú Nam nhận thấy cảm xúc của cô khác lạ, nhưng anh vẫn gật đầu: “Được thôi cô.”

Thẩm Kiều mở cửa xuống xe, theo trí nhớ đi về phía phòng bệnh lý của Hàn Tuyết U ở trong bệnh viện.

Mỗi bước đi, cô đều cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút.

Cô ấy không rõ mình bây giờ đang nghĩ như thế nào, tại sao rõ ràng là cô đã đưa ra quyết định rồi mà cô vẫn còn lo lắng như vậy?

Cuối cùng, Thầm Kiều cũng đã đi tới trước cửa phòng của Hàn Tuyết U.

Quả nhiên nhìn thấy được tất cả cảnh tượng bên trong.

Dạ Mạc Thâm đúng là đang ở bên trong, Hàn Tuyết U đang kéo lấy cánh tay anh nói gì đó, nước mắt lưng tròng.

Còn Tiêu Túc bước vào để tìm Dạ Mạc Thâm thì lại bất lực đứng bên cạnh, vẻ mặt rất là không kiên nhẫn, Dạ Mạc Thâm đang quay lưng về phía cô, hoàn toàn không nhìn thấy biểu cảm trên mặt.

Anh ấy thật sự là đến tìm cô ta.

Ánh sáng rực rỡ trong mắt Thẩm Kiều dần dần biến mất, thay vào đó là lặng tờ tối tăm, không tìm thấy chút tia sáng nào.

Hàn Tuyết U nói gì đó rồi đột nhiên nhào tới, lao vào vòng tay của Dạ Mạc Thâm.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thẩm Kiều cũng không chịu nổi nữa, đột nhiên xoay mạnh người dựa vào bức tường lạnh lẽo.

Quên đi, không cần nhìn lại nữa.

Cô tại sao lại phải tự làm đau mình? Rõ ràng đều đã quyết định ly hôn rồi thì anh ta có thể ở bên ai anh ta muốn ở cùng, cô không thể quản được chuyện đó nữa.

Nghĩ đến đây, Thầm Kiều chậm rãi nhắm mắt lại.

Một lúc lâu sau, cô một lần nữa mở to mắt ra, đôi mắt lúc này
đã trở thành một mảnh vô hồn.

Cô lùi lại một bước quay người đi ra ngoài.

Chú Nam ở bên ngoài đợi một hồi, trong lòng có chút lo lắng cho cô, vì thế trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi cho Hàn Thanh nói chuyện này, sau khi nói xong mới cúp điện thoại.

Lại chờ thêm một lát nữa, Chú Nam vẫn cảm thấy không ổn lắm, lúc vừa định xuống xe xem xét thì đã thấy Thẩm Kiều quay trở lại.

Ông nhanh chóng xuống xe mở cửa: “Cô, cô quay lại rồi.”

Thẩm Kiều tự mình mở cửa xe ngồi vào, vừa lên tiếng nói: “Chú Nam, đề chú đợi lâu rồi.”

Chú Nam cũng ngồi vào: “Không, không, vậy chúng ta có cần tiếp tục đợi nữa không?”

Thẩm Kiểu dựa vào ghế sau, nhắm mắt lại, lắc đầu: “Không cần nữa, chúng ta trở về trước đi.”

Hơi thở trên người cô có chút trầm mặc hơn lúc trước khi xuống xe khiến người ta cảm thấy rất u ám, khó chịu.

Mặc dù không biết bên trong có chuyện gì xảy ra, nhưng chú Nam cũng không nên nói chuyện này, nghe lời cô lái xe rời khỏi đây.

“Cô, kế tiếp cô có muốn về khách sạn không?”

“Ừ,“ -Thẩm Kiều gật đầu.

Vì trong lòng Dạ Mạc Thâm chỉ có Hàn Tuyết U nên bây giờ cô cũng không cần tìm anh ta nữa.

Còn thủ tục ly hôn thì có lẽ … cô ấy phải nhờ đến người khác xử lí.

Đang nghĩ ngợi về chuyện đó, điện thoại bỗng vang lên vài dòng tin nhắn.

Thẩm Kiều liếc mắt nhìn lướt qua, là tin nhắn Zalo mà Hàn Thanh gửi cho cô.

“Em đang ở đâu?”

Thẩm Kiều xem qua một lượt, nghĩ đến chuyện phải dùng kính ngữ với anh.

“Trên đường quay trở về khách „ sạn.

Sau khi nói xong, Thầm Kiều lại suy nghĩ một chút, vừa định hỏi anh ta có thời gian gặp mặt một chút không, nhưng bên kia đã nhanh chóng trả lời lại bằng một tin nhắn.

“Anh bây giờ cũng đi tới khách sạn, lát nữa gặp mặt.”

Nghe nói anh muốn đi tới khách sạn, Thẩm Kiều hơi bất ngờ một chút, sau đó trả lời lại một câu “được thôi”, xong xuôi cô liền cất điện thoại đi.

Một lúc sau, Thẩm Kiều cũng không nhịn được hỏi: “Chú Nam, vừa nãy chú gọi cho anh Hàn sao?”

Nghe thấy cô nói vậy, Chú Nam khóe miệng giật giật, xấu hổ gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, tôi thấy cô di vào đã lâu mà không thấy quay lại, cho nên tôi có chút lo lắng. Thật xin lỗi cô, lần sau…”

“Không có việc gì đâu chú Nam, cám ơn chú, chú làm rất tốt.” -Thẩm Kiều cười nhẹ, nhắm mắt lại: “Chỉ là hiện tại tôi có chút mệt mỏi, tôi nghĩ muốn ngủ một lát.”

“Được rồi, cô cứ ngủ đi, lát nữa chúng ta tới khách sạn tôi sẽ đánh thức cô.”

“Cảm ơn chú.”

Thẩm Kiều nhắm mắt rồi thiếp đi ở trên xe, thật ra trong lòng cô đang rất hỗn loạn, cô không có cảm giác buồn ngủ chút nào, chỉ là cô không muốn tiếp tục nữa, có lẽ nhắm mắt lại sẽ trốn tránh được một số vấn đề.

Sau khi xe đến khách sạn, Thẩm Kiều lại mở mắt ra.

“Cảm ơn chú Nam, chúng ta đến rồi sao.”

“Cô tỉnh rồi? Tôi còn định gọi cô dậy.

“Không cần nữa rồi, cám ơn chú.

Thẩm Kiều mở cửa xe đi xuống, sau đó trực tiếp bước lên lầu.

Vừa bước đến cửa phòng khách sạn, cô đã tình cờ nhìn thấy Hàn Thanh đang đứng ở đó đợi.

Nhìn thấy Hàn Thanh từ xa, Thẩm Kiều dừng một chút mới đi tới trước mặt anh.

“Cậu Hàn…”

“Trở về rồi?”- Hàn Thanh nhìn về phía cô cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương, theo bản năng vươn tay sờ sờ đầu Thẩm Kiều. Thẩm Kiều sửng sốt, đại não chưa kịp phản ứng thì thân mình đã vô thức tránh khỏi bàn tay của Hàn Thanh.

Tay Hàn Thanh cứng đờ giữa không trung, sau đó anh thu lại, bất lực mỉm cười.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện