GÌ NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐÓ ĐỂ LẠi Được thôi, xem như cô tự đa tình đi.
Thẩm Kiều mím môi: “Nếu không có gì nữa, tôi xin phép ra ngoài trước.”
Dạ Mạc Thâm im lặng, Thẩm Kiều đứng một lúc rồi quay người ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi cô bước ra ngoài, Thẩm Kiều mới phát hiện mình có chút nực cười.
(} Làm thế nào cô có thể ngu ngốc đến nỗi cô nghĩ rằng Dạ Mạc Thâm vì mình mà làm chuyện này chứ? Dùng não nghĩ chút đi, anh ta chán ghét bản thân mình đến vậy, sao anh có thể làm những điều bản thân mình không có lợi gì chứ.
Thẩm Kiều, Thẩm Kiều, mày đúng thật là không biết tự lượng sức mình.
Sau giờ làm việc, khi Thẩm Kiều trở lại nhà họ Dạ, thì người học đến nói lão gia trong phòng tìm cô có việc.
Nghĩ đến sự việc lần trước, Thẩm Kiều nắm lấy chặt lấy góc áo của mình.
Không đi cũng không được, Thẩm Kiểu chỉ có thể gật đầu biểu thị cô đã biết rồi.
Sau đó miễn } cưỡng bước chân về phía căn phòng.
So với áp lực mà cô cảm thấy trước đây đến căn phòng này, thì lần này Thầm Kiều cảm thấy thật áp lực giống như một ngọn núi đè lên vai cô vậy.
“Lão gia.”
Thẩm Kiểu cắn nhẹ môi dưới, cất giọng gọi.
Dạ lão gia đang ngồi trước bàn làm việc, đôi mắt hững hờ nhìn bóng dáng gầy gò của Thẩm Kiều ở trước mặt.
Ông khẽ nheo mắt: “Nghe nói … Mạc Thẩm hủy hợp đồng với Lục Thị?”
Quả thật! Khi người hầu nói với cô rằng lão gia muốn gặp cô, Thẩm Kiều đã có phần đoán trước được mục đích ông gọi cô đến đây.
Không nghĩ tới là cô đã đoán trúng, lão gia mặc dù không đến công ty, nhưng ông đều nắm rõ được mọi việc.
Nghe nói ông cụ có tai mắt trong công ty.
Cho nên không được hốt hoảng, do đó Thẩm Kiều thành thực gật đầu.
“Vâng, con cũng vừa mới biết.”
Nghe xong, lão gia tức giận đến nỗi trực tiếp gạt hết những cuốn sách trên bàn xuống sàn nhà, gây ra (} một tiếng động lớn khiến Thẩm Kiều giật mình, phải lùi hai bước.
“Thằng nhóc này muốn làm loạn sao! Lục Thị là miếng thịt lớn như vậy lại không hợp tác?”
Dạ lão gia đang rất tức giận, Thẩm Kiều có thể thấy rõ hơn về tầm quan trọng của dự án này.
“Thẩm Nguyệt!”
Thẩm Kiều đột nhiên đứng thằng dậy, cô suýt chút nữa quên rằng mình đã kết hôn thay em gái.
“Lão gia?”
“Tuyệt đối không thể chấm dứt hợp tác với Lục gia được, con… hãy ) đi tìm Lục Tầm Thường, xem xem đã xảy ra chuyện gì rồi!”
Tìm Lục Tầm Thường sao? Sắc mặt Thẩm Kiểu có vài phần biến sắc, nhưng không dám làm trái ý, chỉ gật đầu đáp ứng.
Sau khi ra khỏi phòng sách, toàn bộ cơ thể của Thẩm Kiều giống như không còn chút sức lực nào vậy.
Buổi tối hôm đó bọn họ đối đầu với Lục Tầm Thường như vậy, dù bây giờ bắt cô đi tìm anh ta, Lục Thị cũng sẽ không đồng ý hợp tác nhà họ Dạ? Cho dù Lục Thị đồng ý đi nữa, Dạ Mạc Thâm cũng sẽ không đồng ý.
Vì vậy cô có nên với Dạ Mạc () Thâm về điều này hay không đây.
Cô sợ chưa kịp đợi đến lúc cô nói cho Dạ Mạc Thâm, lão gia đã xử lý chết cô mất? Đối với một người tàn tật như anh, bị người trong nhà đề phòng như thế, vậy anh….có thể bị tổn thương không? Thực sự quá khó mà.
Thẩm Kiều cảm thấy rằng mình như bị cuốn vào một cơn bão khổng lồ vậy.
Quay trở lại phòng, Thẩm Kiều đóng cửa lại, nhìn về phía bên trong phòng mình, phát hiện bên trong có thêm một chiếc giường đơn.
Cô bị dọa đến nỗi nghĩ rằng mình đang ở nhầm phòng và chuẩn bị ra khỏi phòng, mới phát Á) hiện trên đó đều là đồ của mình.
Chuyện gì vậy chứ? Thẩm Kiều đứng sững sờ trước chiếc giường nhỏ bé của mình.
Dạ Mạc Thâm, phát giác ra lương tâm của mình rồi sao? Vì vậy đặc biệt thêm một chiếc giường nhỏ cho cô sao? Khi cô đang nghĩ, phát hiện ra có âm thanh đằng sau, đúng lúc Dạ Mạc Thâm quay lại, Tiêu Túc đầy anh vào.
Vốn dĩ Dạ Mạc Thâm vô cảm, nhưng khi nhìn thấy cô đứng trước chiếc giường nhỏ, một tia không tự nhiên lóe lên trong đôi mắt đen của anh.
“Anh về rồi.”
Thẩm Kiều chào () anh, rồi chỉ vào chiếc giường nhỏ bên trong và hỏi: “Chiếc giường qÓ… “Có vấn đề gì à?”
Dạ Mạc Thâm nhướn mày, hỏi một cách khó chịu.
Nghe thấy, Thẩm Kiều lắc đầu: “Không có gì, chỉ là …”
“Chỉ là gì? Cô nghĩ rằng tôi đã mua