Cô Vợ Đánh Tráo

Thông tin bị từ chối


trước sau

Hàn Mộc Tử: “Tình huống gì vậy?”

Tiểu Nhan cầm điện thoại di động ngồi xuống bên cạnh cô sau đó kéo danh thiếp của cô xuống xem: “Mộc Tử, cô xem đi, nhiều người thêm bạn cô như vậy, là ai vậy nhỉ? Không lẽ qua một đêm, công ty của chúng ta lại có thêm nhiều khách hàng như vậy sao? “Không thể nào.” Hàn Mộ Tử chớp chớp mắt, “Hôm qua trước khi tay tôi bị thương, không có nhiều người như vậy thêm tôi”.

“Không lẽ có người đang chơi khăm sao?” Tiểu Nhan nghi ngờ hỏi một câu, sau đó cô chọn ngẫu nhiên một tài khoản và vào xem một chút, kết quả phát hiện danh sách bạn bè của đối phương đều trống rỗng.

“Có chuyện gì vậy? Danh sách bạn bè hiện tại được thiết kế để ẩn, có thể tra và xem được, nhưng những tài khoản này xem ra đều chỉ vừa mới được sử dụng. Không lẽ thật sự là có người đang chơi khăm sao?”

Hàn Mộc Tử cũng không hiểu lắm, cô nghiêng đầu qua xem một chút.

“Tôi còn phát hiện ra một điểm mấu chốt. ID của những tài khoản này có vẻ như gần giống nhau..

Hàn Mộc Tử: “…”

“Được rồi, bây giờ tôi có thể chắc chắn rằng đó là một trò đùa.”

Sau khi nói xong, Tiểu Nhan đem tất cả những tài khoản đó cho vào danh sách đen: “Nói không chừng là muốn xem công việc của chúng ta. Xem tôi đem tất cả từng cái một đều cho vào danh sách đen. Ồ, cuối cùng cũng có một tài khoản không giống như vậy. Không biết có phải là của khách hàng hay không? “

“Tôi xem thử tài khoản.”

Tiểu Nhan cầm tài khoản cho Hàn

Mộc Tử xem thử.

Hàn Mộc Tử nhìn một chút, mơ hồ cảm thấy tài khoản này hình như có chút quen thuộc.

Hình như đã thấy ở đâu đó …

Khi cô nhìn thấy dòng chữ cuối cùng, đồng tử của Hàn Mộc Tử co rút lại, sau đó nhìn thông tin giới thiệu bên dưới.

HỒ, nó được thêm vào thông qua danh thiếp mà khách hàng Lâm Thanh Thanh đã giới thiệu. Vậy thì xem ra là một người bạn do cô Lâm giới thiệu rồi. Xác nhận đi.”

Ngay khi ngón tay trắng nõn của Tiểu Nhan muốn ấn vào, Hàn Mộc Tử lại đột nhiên nói: “Đừng xác nhận!”

Giọng của cô đột nhiên trở nên nghiêm trọng, hơn nữa đề-xi-bel cũng lớn hơn rất nhiều, khiến tay của Tiểu Nhan run lên vì sợ hãi, lại trực tiếp ấn xác nhận rồi.

Hàn Mộc Tử sắc mặt thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhanh cho vào danh sách đen!”

Tiểu Nhan sau khi nghe xong vẻ mặt không hiểu ra làm sao, không di chuyển.

“Mộc Tử, cô làm sao vậy? Đây là khách hàng do cô Lâm giới thiệu. Không thêm…”

“Cho vào danh sách đen.”

“Cái gì?” Tiểu Nhan có chút kinh ngạc,“Tại sao lại muốn cho vào danh sách đen? “Làm theo lời tôi nói, đừng hỏi nhiều nữa.” Hàn Mộc Tử trầm giọng nói, hơn nữa sắc mặt xem ra cũng không tốt lắm, Tiểu Nhan không dám nói thêm gì, chỉ có thể gật đầu.

“Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Sau đó, cô ấy di chuyển ngón tay của mình và đưa người đó vào danh sách đen.

Nhìn thấy cảnh này, Hàn Mộc Tử mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hôm nay cô đi xem xét công việc trước đi. Buổi chiều tôi sẽ qua thu bản vẽ thiết kế.”

“Được rồi.” Tiểu Nhan trả lại điện thoại cho cô, “Ngoại trừ cái này ra về cơ bản không có chuyện gì cả. Nếu có việc gì cô bảo Đậu nhỏ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ nhanh chóng đến.

“Ù.”

Sau khi Tiểu Nhan rời đi, Đậu nhỏ bước đến nghi hoặc hỏi một câu.

“Mẹ, có người quấy rối mẹ sao?”

“Hả? Sao con lại hỏi như vậy?”

“Bởi vì Đậu nhỏ vừa nghe dì Tiểu Nhan nói rằng có người đã thêm Zalo của mẹ.”

Hàn Mộc Tử cười: “Không sao, chỉ là thêm nhầm thôi.”

Nói xong nụ cười nở trên môi lại không thể tin tưởng được, trong mắt hiện lên một tia ngưng trọng.

Cô ấy biết số cuối cùng của tài khoản Zalo đó

Hơn nữa nó đã được thêm vào thông qua một tấm danh thiếp do Lâm Thanh

Thanh giới thiệu, hôm qua … cô ấy gặp ai, cô đương nhiên là biết.

Hàn Mộc Tử dựa lưng vào gối ở phía sau, nhắm mắt lại.

Dạ Mạc Thâm, anh thêm Zalo của tôi, rốt cuộc là muốn làm cái gì?

Tập đoàn Dạ Thị

Phòng hội nghị

Các tổng giám đốc tranh luận đến đỏ mặt tía tai.

“Tôi không đồng ý với những gì ông đã nói. Điều này sẽ chỉ tạo cơ hội cho những công ty nhỏ đó lợi dụng. Đối với công ty của chúng ta mà nói không có ý nghĩa gì. Tốt hơn là không nên làm điều đó.”

Một ông già khoảng sáu mươi tuổi nhìn chằm chằm vào một ông già trạc tuổi đối diện và nói.

“Cái lão già không biết gì như ông, tôi nghĩ ông già quá nên hồ đồ rồi. Cái gì mà để cho những công
ty nhỏ đó lợi dụng?

Chúng ta là tập đoàn Dạ Thị ở Bắc Thành. Công ty nhỏ nào dám lợi dụng lợi ích của tập đoàn Dạ Thị? Cho dù ông đưa tiền cho bạn họ, bọn họ còn không dám chạm vào, chứ đừng nói đến cho phép bất cứ điều kiện gì!”

“Các ông đừng hét nữa, có gì từ từ nói, chuyện này chúng ta cần phải tính chuyện lâu dài.”

“Tính chuyện lâu dài sao? Hừ, một người như ông ta thì có thể nói được cái gì tốt? Có lẽ là sẽ buông tay mà làm thôi!”

Tiêu Túc ở một bên nhìn những người này cãi đi cãi lại, nhưng Dạ Mạc Thầm đang ngồi trên ghế chính lại thờ ơ.

Ồ, anh ấy không phải là thờ ơ, anh ấy chỉ chăm chăm nhìn vào chiếc điện thoại của mình.

Cũng không biết là đã mắc bệnh gì, từ lúc sáng sớm đến đây thỉnh thoảng anh lại cầm điện thoại lên xem, sau đó, sau khi đặt xuống không lâu lại cầm lên xem.

Trong khoảng thời gian này, Tiêu Túc chú ý đến giao diện điện thoại di động của anh, đều là giao diện Zalo.

Trong lòng Tiêu Túc nghi ngờ, nửa đêm hôm qua cậu Dạ gọi điện thoại bảo cậu lập một số tài khoản Zalo, quả nhiên hôm nay khi Dạ Mạc Thâm đi làm thì anh cứ luôn nhìn chăm chăm vào giao diện Zalo, ngay đến cả cuộc họp này anh bình thường là người chú trọng đến những cuộc họp như thế này nhất, đều trực tiếp có tinh thần.

Những người khác tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, anh thì một câu cũng không nói.

Tiêu Túc đang suy nghĩ miên man, liền nhìn vào điện thoại của Dạ Mạc Thâm, đột nhiên có vẻ như thấy điện thoại của Dạ Mạc Thâm rung lên, đồng thời thân thể của Dạ Mạc Thâm cũng chấn động.

Ngay tức khắc, anh có vẻ như rất hạnh phúc.

Sau đó nhanh chóng mở giao diện ra.

Tiêu Túc lặng lẽ liếc nhìn nó.

Shelly đã chấp thuận yêu cầu kết bạn của bạn bây giờ bạn có thể bắt đầu trò chuyện.

Shelly?

Shelly là ai?

Tiêu Túc có chút khó hiểu, sao có vẻ như cậu chưa từng nghe qua cái tên này?

Dạ Mạc Thâm luôn nhìn vào điện thoại chính là đợi người này sao? Nghe giống như tên một người phụ nữ …

Tiêu Túc lén lút nghiêng qua muốn xem thử Dạ Mạc Thâm sẽ nói gì với người phụ nữ này, và một ánh mắt lạnh lùng đập vào cậu ta, Tiêu Túc nhanh chóng đứng thẳng lưng trong sợ hãi.

Bỏ đi, bỏ đi, cái mạng nhỏ mới là quan trọng, cậu ta vẫn không nên nhiều chuyện.

Dạ Mạc Thầm muốn gửi tin nhắn, nhưng khi đến hộp thư trò chuyện, anh phát hiện mình lại không biết phải nói cái gì.

Sau 5 năm gặp lại, anh đột nhiên kết bạn với cô ấy, cô ấy có biết là mình không??

Hay là, không biết?

Vậy thì anh nên nói cái gì? “Nên nói cái gì?” Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm đột nhiên quét về phía Tiêu Túc,

Tiêu Túc thốt lên một tiếng a, sau đó nghiêng người: “Cậu Dạ? “Thông thường câu đầu tiên của một cuộc trò chuyện.”

“Bạn, chào bạn?”

Dạ Mạc Thâm mím môi mỏng không trả lời, hiển nhiên là không hài lòng.

Tiêu Túc rối rắm nghĩ một chút, lại nói một câu: “Không chào hỏi thì nên nói cái gì? Hay là … gọi tên?”

Dạ Mạc Thâm vẫn là không hài lòng, Tiêu Túc chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, “Hay là, hỏi có đang ở đó không?”

Dạ Mạc Thâm ánh mắt chuyển động, có vẻ như khá hài lòng với câu này, sau đó liền chuyển động ngón tay, thật sự là đã gửi tin nhắn “có ở đó không” đi.

Tiêu Túc không khỏi giật giật khỏe miệng khi nhìn thấy hai chữ này.

Có vẻ như cậu Dạ chưa từng chat với người khác qua Zalo. Zalo ở trạng thái đang hoạt động, anh trước giờ đều là có chuyện gì thì thì trực tiếp nói ra. Sao hôm nay … lại gửi tin nhắn hỏi có ở đó không?

Nhưng điều khiến Tiêu Túc sốc hơn cả là sau khi tin nhắn được gửi đi, trên màn hình lại hiện thị ra là.

Tin nhắn đã được gửi đi nhưng bị đối phương từ chối.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện