Cô Vợ Đánh Tráo

Phong cách đen tối


trước sau

Lời nói này khiến cho Trương Ngọc không nói nên lời.

Trong cuộc họp hôm đó, lúc Hàn Mộc Tử nói về khuyết điểm của bọn họ, đích thực đều nằm khuyết điểm của bọn họ trong tay.

“Vậy thì cũng không thể chứng minh là cô ta có bản lĩnh được, chúng ta làm trong nghề này bao nhiêu năm, cô ta muốn biết khuyết điểm, hoàn toàn có thể đi thăm dò. Trên thế giới này, chỉ cần có tiền, không có chuyện gì không làm được, đúng không?”

“Đúng vậy, đích thực có tiền thì không có chuyện gì không làm được.” Lý Tuấn Phong quay đầu cười nhìn Trương Ngọc: “Cũng giống như cô vậy, rõ ràng vô cùng ghét cô ta, lại từ chối nhận tiền, vẫn ở lại nơi này.”

Lời này như là một bạt tai đánh vào mặt Trương Ngọc, khiến cô ta bẽ mặt.

Ở bên cạnh, Lãnh Nguyệt Nguyệt cười nhạo, Tiêu Y Y cũng nhịn không được nhếch môi cười.

Mà Thư Quả ở bên cạnh Trương Ngọc lại khinh thường cười lạnh: “Tôi đã sớm nói với cô rồi mà, nếu không hài lòng thì cứ rời đi, cô lại không muốn, hoá ra là vì “Tôi..” Trương Ngọc giận đến độ không nói nên lời, âm thầm thở gấp.

Mọi người cũng không để ý đến cô ta, Trương Ngọc vươn tay nắm góc bàn, giận đến mức cắn chặt môi.

Đồ đàn bà chết tiệt, để rồi xem.

Có con với Hàn Thanh thì sao chứ? Lại không có được danh phận mợ chủ, sớm muộn cũng sẽ bị hắt hủi mà thôi!

Hàn Thanh,

Ánh mắt Trương Ngọc đột nhiên trở nên ác liệt.

Phòng họp.

Trước khi Hàn Mộc Tử vào họp đã giao Đậu nhỏ cho Tiểu Nhan, để cô ấy trông cậu, không để cậu chạy linh tinh.

Nhưng Tiểu Nhan lại muốn nhốt Đậu nhỏ trong phòng làm việc.

“Tay mẹ cháu bị thương, dì phải đi giúp mẹ cháu, nên cháu phải ngoan ngoãn ở trong phòng làm việc, không sao chứ?”

Đậu nhỏ lắc đầu: “Không sao ạ, nhưng mà dì Tiểu Nhan, cháu cảm thấy cháu có thể đi dự thính.”

“Dự thính á?”

“Đúng ạ, dì Tiểu Nhan, Đậu nhỏ ngoan lắm, đi dự thính sẽ không nói lung tung đâu…

“Ừm, chuyện này…

Đậu nhỏ dứt khoát tiền lên mấy bước, ôm lấy cánh tay Tiểu Nhan, dùng giọng điệu non nớt nói: “Dì Tiểu Nhan à, cháu có thể gửi ảnh của cậu cháu cho dì.”

Nghe cậu bé nói như thế, đột nhiên Tiểu Nhan thẳng lưng lên, làm ra vẻ nghiêm túc.

“Cháu nói gì thế? Dì nghe không hiểu.

“Là ảnh chụp riêng của cậu cháu đó, không phải ảnh trên tạp chí hay trên báo

Ảnh chụp riêng…

Tiểu Nhan tưởng tượng ra cảnh Hàn Thanh mặc quần áo ở nhà ngồi trên salon, ngồi dưới ánh đèn bàn, nháy mắt cảm thấy trái tim mình đập nhộn nhạo.

“Dì Tiểu Nhan, lấy cái này trao đổi, có được không?”

“Không được nuốt lời!”

Vì bức ảnh của nam thần, cô ấy sẽ mất liêm sỉ một lần.

Không phải chỉ là đi dự thỉnh thôi sao? Cô ấy vẫn quyết định được! Vì vậy, cuối cùng Tiểu Nhan trực tiếp mang Đậu nhỏ vào phòng họp, để cậu ngồi ở vị trí sau cùng, Đậu nhỏ cũng không có ý kiến gì, hài lòng ngồi trên cái ghế cao, đôi chân ngắn không ngừng đung đưa.

Lúc người khác vào, nhìn thấy cảnh đó cũng không nhịn được nhìn Đậu nhỏ thêm mấy lần.

Lúc Lãnh Nguyệt Nguyệt đi qua bên cạnh cậu, đột nhiên dừng chân lại, móc từ trong túi ra một viên kẹo sữa hình thỏ trắng đưa cho Đậu nhỏ. Đậu nhỏ nhìn mấy lầ, nhất thời trong mắt hiện ra vẻ thoả mãn, nhưng cũng không đưa tay ra nhận, mà cười híp mắt nói: “Cảm ơn chị xinh đẹp, có điều mẹ em nói trẻ con không thể ăn quá nhiều kẹo, sẽ bị sâu răng.

Nghe vậy, Lãnh Nguyệt Nguyệt không kiềm chế được liếc nhìn Hàn Mộc Tử đang ngồi ở vị trí chủ trì, cô đang dùng ánh mắt dịu dàng nhìn về phía bên này, lúc ánh mắt ấy nhìn tới Lãnh Nguyệt Nguyệt cũng không chuyển thành lạnh lùng.

Hàn Mộc Tử không có gì là không ổn cả, trái lại Lãnh Nguyệt Nguyệt lại cảm thấy không được tự nhiên, cô ta né tránh ánh mắt của cô, sau đó bĩu môi nói: “Mẹ em gạt em thôi, thỉnh thoảng ăn một cái cũng không sao.”

Đậu nhỏ do dự, thật ra thì mẹ
nói không thể tuỳ tiện ăn đồ người lạ cho.

Nhưng mà… Đậu nhỏ nhìn về phía Hàn Mộc Tử.

Hàn Mộc Tử gật đầu cười, lúc này Đậu nhỏ mới vươn đôi bàn tay bé nhỏ ra, dùng tư thể bưng đồ để nhận. Trẻ con bình thường đều thích kẹo, lúc được người lớn cho kẹo đều trực tiếp đưa tay ra lấy. Bởi vì là trẻ con, cho nên không mang theo bất kì hàm ý gì, bất kẻ các em làm động tác gì thì cũng đều là trạng thái đơn thuần nhất.

Nhưng Đậu nhỏ lại khác, tư thế bưng đồ này của bé đã doạ Lãnh Nguyệt Nguyệt sợ ngây người.

“Cảm ơn chị xinh đẹp, Đậu nhỏ thích chị lắm.

Lãnh Nguyệt Nguyệt sửng sốt mấy giây mới phản ứng được, vội vàng bỏ viên kẹo thỏ trắng vào tay cậu.

“Nhóc con không cần khách khí, em thích lần sau chị lại mang cho em.” Lúc Lãnh Nguyệt Nguyệt về chỗ ngồi, ánh mắt nhìn Đậu nhỏ còn mang chút ngạc nhiên.

Nhóc con này được dạy dỗ quá tốt. Đột nhiên, Lãnh Nguyệt Nguyệt nhìn Hàn Mộc Tử, bất kể thực lực của cô thế nào, nhưng ít nhất cô dạy con rất tốt. Cô ta cũng biết được đại khái rằng tại sao đối mặt với việc mấy người họ ồn ào, cô lại vẫn có thể bình tĩnh như cũ.

Những người lần lượt tới sau đó, ít nhiều cũng nhìn về phía Đậu nhỏ.

Trước kia Trương Ngọc từng chịu thiệt thòi vì Đậu nhỏ nên lúc này cũng không dám nói bậy bạ, rất sợ lát nữa nhóc con này lại mở miệng nói gì đó khiến mình gặp xui xẻo.

“Xem ra mọi người đều đến đông đủ, bây giờ cho tôi xem kết quả cố gắng sau một đêm của mọi người đi.

Dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, một người gầy yếu bước vào.

Mọi người đều nhìn về phía người nói. Ánh đèn chiếu ra sự thờ ơ trên gương mặt lạnh lùng của thiếu niên.

“Lâm Tranh.” Tiêu Y Y vừa nhìn thấy cậu, ánh mắt lập tức sáng lên, đứng dậy đi về phía câu,

Nhưng thiếu niên lại làm như không thấy Tiêu Y Y, trực tiếp đi qua cô, bước về phía Hàn Mộc Tử.

Hàn Mộc Tử bình tĩnh nhìn thiếu niên kia.

Áo sơ mi trắng giặt sạch sẽ, thiếu niên mặc trên người nhưng vẫn có thể thấy cậu gầy đến mức yếu đuối, hơn nữa sắc mặt và màu môi cậu cũng có chút tái nhợt. Dù vậy, nhưng thiếu niên vẫn rất anh tuấn.

Chi là, ánh mắt cậu lạnh như băng, giống như không hề có nhiệt độ. Ánh mắt này, khiến Hàn Mộc Tử ngẩn người, nghĩ tới một người khác.

Trong khi cô thất thần, thiếu niên đã đi tới trước mặt cô, lạnh lùng nhìn cô.

Tiêu Y Y khẩn trương đi qua, muốn kéo tay áo cậu, nhưng lại không dám, chỉ có thể ngóng trông nhìn cậu: “Lâm Tranh, anh, anh thế nào?”

Hàn Mộc Tử vẫn bình tĩnh, cậu nhìn cô, cô cũng ngẩng đầu nhìn cậu.

“Có chuyện gì không?”

Đôi môi mỏng tái nhợt của Lâm Tranh hơi giật, đột nhiên đưa tay đặt một cuốn sổ lên bàn.

Hàn Mộc Tử liếc qua, tiện tay cầm lên: “Bản phác thảo cậu vẽ sao?”

Nói xong, cô tự ý lật ra xem.

“Nếu đã tới thì ngồi xuống đi.

Lâm Tranh dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, nhưng cuối cùng lại không nói gì, xoay người đi tới chỗ ngồi, Tiêu Y Y cũng vội vàng đi theo.

Hàn Mộc Tử mở bản phác thảo ra xem, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Cô ngước mắt nhìn về phía Lâm Tranh, nếu cô không nhìn nhầm, tác phẩm của thiếu niên này, đã mang phong cách đen tối rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện