Dạ Mạc Thâm không nói hết câu, nhưng Thẩm Kiều lại biết, câu nói kia mang theo sự uy hiếp trắng trợn.
Cô thấy hơi tức giận, mình vì anh mà phải xin thôi việc, cả ngày còn phải đi theo sau cái mông của anh.
Vốn đã nói là sẽ không liên quan gì đến nhau, bây giờ lại bị ép buộc ở chung một chỗ, Thẩm Kiều cũng không vui.
Chẳng qua cô không nói gì, tình cảnh của cô bây giờ quá khó xử.
Im lặng không nói gì đi ra đến cổng, Dạ Mạc Thâm đang ngôi trên xe lăn được hộ tống lên một chiếc xe chuyên dụng, Thẩm Kiều vô thức cũng nghiêng người chui vào, không ngờ Tiêu Túc lại đưa tay ngăn cản cô.
“Cô Thẩm, đây là chiếc xe dành riêng cho cậu Dạ nhà chúng ta.” Thẩm Kiều dừng lại: “Có ý gì?” Dạ Mạc Thâm quay đầu lại và nhìn cô, trong đôi mắt tỉnh táo và thâm thúy kia mang theo vẻ đùa cợt: “Muốn làm trợ lý của tôi à, cô vẫn vẫn chưa đủ tư cách.” “anh lại đồng ý với ông nội?” Dạ Mạc Thâm không để ý đến cô nữa, thu hồi ánh mắt lạnh như băng, sắc mặt Tiêu Túc không thay đổi chuẩn bị đóng cửa xe.
Thẩm Kiều đưa tay ngăn lại, chất vấn Dạ Mạc Thâm: “Anh đi rồi thì tôi phải làm thế nào bây giờ? Chỗ ông nội…” Nhắc đến ông cụ Dạ, đôi mắt Dạ Mạc Thâm lóe lên một tia sáng, híp lại, nhìn chằm chằm vào cô đầy nguy hiểm.
“Tiêu Túc, chỉ đường cho cô ta, để cô ta tự đi tới đó.” Thẩm Kiều: “…” Tại sao lại có người có thể xấu ˆ xa đến như vậy? Vẻ mặt Tiêu Túc không thay đổi thông báo tuyến đường cho cô, sau ˆ đó lạnh lùng đóng cửa xe lại.
“Cô Thẩm, chúc cô may mắn.” Sau khi ném ra câu nói này, xe nghênh ngang rời đi.
Thẩm Kiều đứng một mình trong gió ở ngoài cổng chính, bảo vệ ở cổng chứng kiến cảnh này đang nhìn cô đầy thương hại.
Đối mặt với những ánh mắt thương hại kia, ngay lập tức trong lòng Thẩm Kiều lại thấy khó chịu.
Cô nắm chặt nắm đấm.
Tự đi thì tự đi.
Trên xe.
“Cậu Dạ, đối xử với cô ấy như vậy có phải hơi quá đáng rồi không?” Dạ Mạc Thâm nhíu mày, cả người bắt đầu lạnh lẽo: “Vậy cậu xuống di theo cô ta đi?” Tiêu Túc biến sắc: “Coi như tôi chưa nói gì.” Dạ Mạc Thâm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng xuyên qua gương chiếu hậu nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh kia đang đứng ở cổng, chỉ liếc một cái anh vội thu hồi ánh mắt lại, một lát sau anh nghĩ tới cái gì đó, đôi môi mỏng khẽ động.
“Tôi bảo cậu tìm người phụ nữ kia, có tin tức gì chưa?”
Nhắc đến chuyện này, Tiêu Túc đưa nắm tay lên che miệng ho nhẹ một tiếng: “Cậu Dạ, con đường kia không có camera, đúng ngày hôm đó trời lại mưa rất to, ban đêm trời tối, căn bản không thấy rõ người qua đường lắm.
Nhưng mà ngài cho tôi thêm một chút thời gian, chắc chắn có thể điều tra rõ ràng.” Thật là bực mình, bình thường chỉ cần là chuyện mà cậu Dạ giao cho thì Tiêu Túc đều có thể hoàn thành rất tốt.
Duy chỉ có vụ này, anh ta lại có thể tra không được.
Quả nhiên, dáng vẻ Dạ Mạc Thâm càng lạnh lùng hơn, đôi lông mày cất giấu sự sắc bén: “Một tháng, nếu cố ý sắp đặt, hiện tại người phụ nữ kia hẳn là đã có thai.” Tiêu Túc giật mình, một người phụ nữ không biết tên, không biết mặt mang thai đứa con của cậu Dạ? Chuyện này không thể đùa được, vẻ mặt Tiêu Túc nghiêm túc.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp người để ý động tĩnh trong bệnh viện.” Dạ Mạc Thâm nhắm mắt lại.
Anh chưa từng chạm vào phụ ˆ nữ, người phụ nữ đêm hôm đó là người đầu tiên! Cho nên, nhất định phải tìm bằng được cô! Thẩm Kiều mất nửa tiếng mới đến được Tập đoàn Dạ thị.
Đáng tiếc sau khi đến Tập đoàn Dạ thị, Thẩm Kiều lại bị chặn ở bên ngoài, bởi vì không hẹn trước cho nên không thể đi vào.
Tập đoàn Dạ thị tồn tại ở Thành Bắc tương đương với việc chống đỡ bầu trời cho Thành Bắc.
Tập đoàn Dạ thị độc quyền chiếm lĩnh thị trường, đồng thời.
cũng làm cho nền kinh tế của Thành Bắc phát triển theo, mười lăm năm trước Thành Bắc mới chỉ là một thành phố nhỏ không ai quan tâm, bây giờ lại là một trong những thành phố hàng đầu.
Một tập đoàn lớn như vậy muốn ra vào tự nhiên không phải là điều dễ dàng.
“Thật ngại quá, có thể phiền ngài nói với Dạ Mạc Thâm một tiếng không, tôi thật sự là trợ lý mới của anh ấy.” Nhân viên lễ tân khinh bỉ nhìn cô một cái.
“Cô nói nhảm cái gì đấy? Tổng giám đốc Dạ xưa nay không cần trợ lý, đây là điều toàn bộ công ty trên dưới đều biết, muốn quyến rũ đàn ông mà cũng không tìm hiểu kỹ một chút.” Nghe cô ta nói vậy, Thầm Kiều hơi ngạc nhiên, sợ là Dạ Mạc Thâm đã nghĩ đến điều này, coi như cô có thể đến được đây thì cũng không vào công ty được.
“Cô mau đi đi, người như cô làm nhân viên bình thường như chúng tôi còn không đủ tư cách, thế mà định mơ mộng hão huyền làm Trợ lý Tổng giám đốc à.” Ánh mắt của cô nhân viên lễ tân.
càng khinh bỉ hơn, mấy người bên cạnh cũng phát ra tiếng