nữa bị phát hiện Thẩm Kiều nằm trên giường của mình, lấy điện thoại di động ra xem thời gian.
Đã đến giờ Dạ Mạc Thâm ngủ say, cô chờ thêm một lát nữa.
Kết quả Thẩm Kiều đại khái là vì váng đầu, nằm một chút thế mà lại ngủ quên mất, chờ đến khi cô tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Lúc Thẩm Kiều tỉnh giấc, nhìn trên giường Dạ Mạc Thâm đã trống không, cô vội cầm điện thoại lên xem thì thấy đã đến giờ làm việc.
Nghĩ (} đến cái gì đó, Thẩm Kiều nhanh chóng nghiêng người xuống giường, nằm xuống bên cạnh giường Dạ Mạc Thâm.
May quá, cái cúc áo tinh xảo vẫn còn nằm yên ở đó.
Thẩm Kiều đưa tay mò mẫm muốn muốn nhặt cái cúc kia, khoảng cách khá xa, đầu ngón tay Thầm Kiều vừa chạm vào.
Nhưng không lấy được cái cúc ra, ngược lại càng đầy di xa.
Nhìn thấy cái cúc lăn về phía trước, cách cô càng xa hơn, Thẩm Kiều suýt chút nữa ngất đi.
Hiện tại tư thế này của cô đã là hết mức rồi nếu còn đi vào một xíu nữa thì cô (}.
không thể móc ra được.
Thẩm Kiều chỉ có thể đứng dậy đến một bên khác xem có lấy được không, nhưng không ngờ bên kia lại càng xa hơn.
“Cô đang làm gì?”
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Thẩm Kiều bị dọa hết cả hồn.
Đây là giọng nói của Dạ Mạc Thâm, anh… Không phải là đến công ty làm việc sao? Sao lại đột nhiên quay về? Thẩm Kiều nằm im ở đó không nhúc nhích.
Bởi vì cô còn chưa biết nên phản ứng như thế nào, chẳng may &} đứng dậy bị lộ thì làm sao bây giờ? Nhưng cô nằm im không nhúc nhích lại càng đáng ngờ, mắt Dạ Mạc Thâm nhắm rồi lại mở, tay chuyển động xe lăn đi về phía cô.
Rất nhanh anh đã đến bên cạnh cô.
Lúc này Thẩm Kiều mới đứng dậy, trong tay cầm một chiếc hoa tai lấp lánh.
“Tôi bị rơi cái chốt hoa tai ở chỗ anh, cho nên đến tìm.”
Dạ Mạc Thâm đưa mắt nhìn lại, thấy trong tay cô cầm một chiếc hoa tai lấp lánh. đọc truyện vui vẻ “Hình như cô rất căng thằng?”
Nghe anh nói vậy, Thẩm Kiều () như ngừng thở: “Không có.”
“Không có?”
Dạ Mạc Thâm nhíu mày, tiếp tục di chuyển xe lăn tới gần, hơi thở nam tính mạnh mẽ trong nháy mắt dần dần bao phủ lấy cô: “Vậy…Vì sao cô hết nhìn trái lại nhìn phải, trán toát đầy mồ hôi thế kia?”
Thầm Kiều bỗng nhiên lùi về sau một bước dài, thoát ra khỏi hơi thở tức giận mạnh mẽ đang bao phủ lấy cô của Dạ Mạc Thâm: “Tôi tìm đi tìm lại chốt hoa tai của tôi mà thời tiết hơi nóng, với lại tôi phải tìm thật lâu, cho nên hơi nóng.”
Nói xong, Thẩm Kiều quay người đi về phía phòng tắm, cô nên đi rửa () mặt.
Cô không lo Dạ Mạc Thâm phát hiện là bởi vì anh đang ngồi trên xe lăn, nếu như không có người giúp, căn bản anh không có cơ hội đi nhìn dưới gầm giường rốt cục có cái gì.
Cho nên cái cúc áo đó ở dưới kia hẳn là sẽ rất an toàn.
Vậy nên hôm nay cô có thể an tâm mà đi làm.
Trước khi Thầm Kiều đi làm, ông Dạ lại cho gọi cô vào trong thư phòng nói chuyện một phen, bảo cô hôm nay tìm thời gian đến Tập đoàn Lục thị một chuyến tìm Lục Tầm để nói chuyện hợp tác lần này.
Còn căn dặn cô không cho phép nói chuyện này với Dạ Mạc Thâm.
() Sau khi Thẩm Kiều đến công ty, vẫn cảm thấy rất đau đầu.
Hai ông cháu này ý định khác nhau, cô kẹp ở giữa thật là khó xử.
Mệnh lệnh của ông cụ, cô không dám vi phạm.
Thế là Thẩm Kiều nghĩ một hồi, rồi quyết định đứng dậy đi ra ngoài, sau khi ngồi xe cô nói với tài xế taxi: “Xin chào, đưa tôi đến địa chỉ…”
Thẩm Kiều báo địa chỉ Công ty Lục thị mà mình tra được cho lái xe.
Sau khi đến Lục thị, Thẩm Kiểu đi thẳng vào quầy lễ tân, sau đó mới nhớ ra căn bản mình không có hẹn trước.
“Thưa cô, thật ngại quá, không (Cô vợ đánh trảo} có hẹn trước thì không gặp được Tổng giám đốc Lục của chúng tôi, cô có chuyện gì vậy?”
Nhân viên lễ tân nghỉ ngờ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt rơi vào trang phục cô đang mặc trên người.
Thẩm Kiều bị cô ta nhìn chằm chằm đến nỗi khuôn mặt đỏ lên, nhớ tới lời của Dạ Mạc Thâm nói đêm qua và cả chuyện xảy ra trong lần đầu tiên đến Tập đoàn Dạ thị nữa.
Xem ra, cô phải đi mua thêm vài bộ đồ.
“Vậy tôi sẽ hẹn trước, sau đó buổi chiều tôi lại tới.”
Nói xong, Thẩm Kiều rời khỏi () Tập đoàn Lục thị.
Lúc cô đi không xin phép Dạ Mạc Thâm nghỉ, hai ngày nay Dạ Mạc Thâm ở công ty đều