người có gian tình? “Có lẽ cô ấy đi về phía Lục Thị.”
Ánh mắt sâu thằm của Dạ Mạc Thâm tối lại, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười châm biếm.
“Thật đúng là không biết tốt xấu/ “Cậu Dạ, tên Lục Tầm Thường kia cũng không tốt đẹp gì, hay là “Không cần.”
Dạ Mạc Thâm cắt đứt lời của cậu ta, lạnh lùng nói: “Cô ta tự tìm tới cửa, xem xem cô ta có thể cứng đầu tới mức nào.”
“Nhưng mà!”
Tiêu Túc gấp gáp nói: “Tên họ Lục kia háo sắc như vậy, Dạ Mạc Thâm nheo lại đôi mắt nguy hiểm, “Đó cũng là do cô ta tự chuốc lấy!”
”
Tiêu Túc: ”
…..”
** Tập đoàn Lục Thị “Tầm Thường, tối qua anh nói tới tìm người ta, vậy mà người ta ở nhà đợi anh lâu như vậy anh cũng không đến.
Có phải anh không yêu em nữa rồi không?”
Cô gái ăn mặc nóng bỏng cọ sát vào người Lục Tâm Thường, hai tay ôm lấy cổ anh.
Lục Tâm Thường cười một tiếng rồi ghé sát cổ cô: “Bảo bối, tối qua có một bữa tiệc nên anh bận quá, tối nay anh sẽ qua.”
“Thật vậy sao? Anh đừng có lừa người ta đấy.”
Cô gái chu miệng lên yêu cầu một nụ hôn.
Một tia u ám lóe lên trong ánh mắt Lục Tầm Thường, bàn tay anh siết chặt lấy eo cô rồi cúi đầu.
“Giám đốc Lục.”
Một giọng nữ nhẹ nhàng đột nhiên vang lên.
Lục Tầm Thường dừng động tác lại.
Cả người phụ nữ trong lòng anh cũng bị gián đoạn, vô cùng bất mãn ngầng đầu hướng về phía phát ra âm thanh.
Thẩm Kiều nắm chặt lấy chiếc túi trong tay mình, ngượng ngùng đứng tại chỗ nhìn bọn họ.
Làm gián đoạn chuyện tốt của người khác, đây đúng là một chuyện thất đức.
Nhưng bài học lần trước tại vườn hoa đã cho Thẩm Kiều biết rằng, nếu như cô ấy không kịp thời gọi Lục Tầm Thường thì có lẽ bọn họ lại diễn một cảnh phim hạn chế độ tuổi trước mặt cô rồi.
Cô có thể không nhìn, nhưng cô không có nhiều thời gian đề ở đây đợi như vậy.
Lục Tâm Thường thấy đó là cô, khẽ nheo mắt lại “Ö? Là cô sao.”
“Anh yêu, anh biết cô ta sao?”
Cô gái nhìn thấy Thẩm Kiều, ánh mắt liền có ý thù địch, nhìn cô một cách vô cùng cảnh giác.
Đối với Lục Tâm Thường, có lẽ cô ấy là một nhân vật vô cùng nguy hiểm.
Bởi vì anh ta thật sự quá lăng nhăng.
“Quen nhau sao?“ Lục Tầm Thường khẽ cười, nhìn Thẩm Kiều: “Tiểu thư, chúng ta quen nhau sao?”
Thẩm Kiều sớm đã biết lần này tới sẽ không thuận lợi rồi.
Cô cũng đã chuẩn bị trước nên khi nghe Lục Tầm Thường, hỏi như vậy liền lấy trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho Lục Tầm Thường: “Tôi là trợ lí của giám đốc Dạ Mạc Thâm của tập đoàn Dạ Thị, Thẩm Kiều.”
Cô gái bất mãn: “Là người của tập đoàn Dạ Thị, vậy còn tới Lục Thị làm gì chứ?”
Thẩm Kiểu khẽ cười: “Đương nhiên là tìm giám đốc Lục bàn chuyện hợp tác rồi.”
Giọng nói của cô không hề kiêu ngạo, gương mặt cũng không có bất cứ biểu cảm thừa thải nào, đôi mắt dán chặt vào Lục Tầm Thường.
Lục Tầm Thường nhìn cô thêm vài lần rồi cười khẩy: “Bàn bạc hợp đồng, cô xứng sao? Muốn tôi đồng ý hợp tác, trừ khi là cậu Dạ dích thân tới mời.”
“Chân của cậu Dạ bất tiện, mong giám đốc Lục lượng thứ.”
Thẩm Kiểu vẫn giữ khuôn mặt không có biểu cảm gì và nói.
Lục Tầm Thường nhìn cô, đột nhiên nói với người phụ nữ trong lòng: “Em về trước di.”
ị Cô gái tức giận, không bằng lòng: “Tầm Thường, đừng như vậy mà, anh đưa người ta về di.”
“Nghe lời.”
Sắc mặt Lục Tâm Thường nghiêm túc trở lại, khí chất trên người lập tức khác hẳn.
Đôi tay cô gái khẽ run, ngây ngốc nhìn anh ta.
Lục Tầm Thường vuốt tóc cô ta: “Anh thích nhất là phụ nữ biết nghe lời.”
“Vậy….được thôi, vậy em về trước đây.”
Cô gái đi về phía trước lườm Thẩm Kiều một cái, rõ ràng là đã xem cô như tình dịch rồi.
Thẩm Kiều vẫn không thay đổi sắc mặt.
Đợi tới lúc cô ta đi, Lục Tầm Thường lấy chìa khóa xe ra, “Lên xe bàn.”
Nghe vậy, Thẩm Kiều cảm thấy có chút ớn lạnh, cô nghiến răng nói: “Giám đốc Lục, bên ngoài có một quán cà phê.
Tôi thấy chỗ đó khá thích hợp.”
“Cô tới tìm tôi bàn bạc, lẽ nào không nên do tôi quyết định địa điểm sao?”
Lục Tầm Thường tiến về trước một bước, như muốn ôm Thẩm Kiều vào lòng.
Thẩm Kiều biến sắc, lùi về sau mấy bước: “Giám đốc Lục muốn đi đâu vậy?”
“Lên xe!”
Điều cô không hề biết chính là, cô càng ra vẻ đoan trang như vậy, Lục Tầm