Thấy gương mặt trắng nõn của Thẩm Kiều sắp đụng vào phía trước, Tiêu Túc muốn đứng dậy đỡ lấy, nhưng có người còn nhanh hơn cậu ta.
Dạ Mạc Thâm đưa tay, nắm chặt lấy đôi vai gầy của cô để cố định thân thể, rồi dùng tay kéo mạnh về phía mình.
Thân hình nhỏ xinh ngã vào trong ngực anh, Tiêu Túc ngồi trước thấy một màn như vậy, lời nói đang tới bên môi bỗng biến mất không còn.
“Đến bệnh viện.” Người đàn ông ngồi đằng sau nói với giọng lạnh tanh.
“Vâng.” Thẩm Kiều không bị ngất đi, chỉ là cố chịu lâu quá nên ý thức mới có chút mơ hồ, cô cứ nghĩ mình sẽ đụng phải gì đó, ai ngờ lại có đôi bàn tay to nắm lấy vai, sau đó bị người ta ôm vào trong lồng ngực dày rộng nhưng lạnh như băng.
Thẩm Kiều ngẩng đầu, thấy chiếc cằm: kiên nghị cùng hầu kết xinh đẹp rõ ràng của Dạ Mạc Thâm, hơi thở trên người anh tuy rằng rất lạnh, nhưng lại làm cho người ta thấy rất an tâm.
Lại nữa rồi… Lại giúp cô, không phải anh lại muốn giúp cô rồi hãm hại vu khống cô thêm lần nữa đấy chứ? Nghĩ thế, Thẩm Kiều vươn tay đẩy Dạ Mạc Thâm ra, “Không cần anh lo!” Sức lực của cô vốn yếu, hơn nữa thân thể còn đang khó chịu, nên không dùng nhiều lực được, cái đầy này hoàn toàn chẳng thể làm Dạ Mạc Thâm xê dịch chút nào.
“Ầm ï cái gì?” Tuy rằng cú đầy nhẹ ấy Dạ Mạc Thâm không đề vào mắt, nhưng hành động cùng giọng điệu của cô vẫn khiến lòng anh không vui.
“Tôi không cần anh quan tâm!” Lúc trước cô vô cùng đau đớn, được đỡ lên xe vẫn còn hơi mơ mơ hồ hồ, bây giờ nằm trong ngực Dạ Mạc Thâm, loại hơi thở lạnh lẽo trên người anh này khiến cho ý thức của cô bắt đầu trở nên rõ ràng.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Thẩm Kiều nghĩ có lẽ Hàn Tuyết U đã đến đây rồi, bèn mở miệng, “Tôi muốn xuống xe!” Nghe thế, lông mày Dạ Mạc Thâm khẽ cau, ánh mắt lạnh như băng khóa chặt lấy cô.
“Cô vừa nói gì?” Ánh mắt của anh có hơi sắc bén, tựa như đao nhỏ mà dừng trên mặt Thẩm Kiều, Thẩm Kiều ngần người, nhưng vẫn quật cường cắn môi dưới: “Với cậu Dạ mà nói, tôi không phải chỉ là người ngoài sao? Nếu tôi là người ngoài, vậy xin cậu Dạ hãy cho tôi xuống xe, chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh cả.” Tiêu Túc cùng lái xe ngồi phía trước: “…” Mợ hai ơi, cô nói vậy thực sự không sao chứ? Vậy mà dám nói với cậu Dạ như thế, đúng là… Dũng cảm thật đấy.
Quả nhiên, nhiệt độ không khí trong xe chợt giảm xuống.
“Lời vừa rồi của cô, thử nói lại lần nữa xem?” Thẩm Kiều cắn môi, cảm thấy vô số áp lực bủa vây mình, cô hoàn toàn chẳng có nơi nào có thể trốn cả.
Lặp lại lần nữa ư? Thẩm Kiểu ngước mắt lên, nhận thấy sự tàn bạo tràn đầy nơi đáy mắt Dạ Mạc Thâm, cứ như chỉ cần nói thêm một câu nữa thôi, thì tay của anh sẽ không chút do dự bóp lấy cổ cô, cho cô đi gặp tổ tiên mình.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Thẩm Kiều cũng không nhắc lại câu ban nãy, nhưng vẫn hỏi lại: “Nói mấy lần thì có gì khác nhau cơ chứ? Tôi cũng chẳng phải máy tập đọc! Tóm lại, tôi muốn xuống xe.” Dạ Mạc Thâm không động đậy.
“Tôi muốn xuống xe!” Thẩm Kiều kiên định nhấn mạnh thêm lần nữa.
Giây tiếp theo, ngón tay của Dạ Mạc Thâm nắm lấy cằm cô, lực mạnh đến nỗi gần như bóp nát xương Thẩm Kiều.
“Còn ầm ï nữa, có tin tôi sẽ trực tiếp ném cô xuống xe không? Đến lúc đó, cô cùng đứa bé đều không còn mạng mà sống đâu.” Nghe thế, khuôn mặt vốn tái nhợt kia của Thẩm Kiểu càng thêm khó nhìn, môi cô run run: “Dạ Mạc Thâm, cái tên ma quỷ này!” Dạ Mạc Thâm cười lạnh: “Ma quỷ? Tôi thật sự rất hối hận khi đã đồng ý giữ lại đứa con hoang này với cô, một tên đàn ông yếu duối như thế, đầu cô bị úng nước hay có vấn đề gì vậy, mà còn muốn bảo vệ đứa con cho gã?” Thẩm Kiều cắn môi, đứa bé này vốn không phải của Lâm Giang! Nhưng cô lại không có cách nào giải thích với Dạ Mạc Thâm, bởi chính cô cũng không biết bố của đứa bé là ai.
Buồn bực chốc lát, rồi nói với Dạ Mạc Thâm: “Anh chẳng biết gì hết!” Dạ Mạc Thâm cười lạnh, không để ý đến cô nữa.
Thẩm Kiều cũng im lặng, chuông diện thoại lại vang lên, đôi mắt Dạ