Không đếm nồi đã là cốc thứ mấy, Thẩm Kiều mệt đến nỗi muốn ngất, sắp không kiên trì thêm được nữa, lần nữa cầm theo cốc cà phê tiến vào phòng họp, nhưng đã không nhìn thấy bóng dáng của Dạ Mạc Thâm nữa.
Anh còn chưa nói mình có qua được hay không mà, cứ như vậy không thấy đâu nữa sao? Thẩm Kiều đặt cà phê lên bàn, quay người rồi bước ra ngoài.
Lúc xuống tầng lầu dưới, đúng lúc nhìn thấy xe chuyên dụng của Dạ Mạc Thâm rời khỏi tập đoàn Dạ Thị.
Mà cô, bị bỏ lại rồi.
Thẩm Kiều nở nụ cười tự giễu, nên sớm dự liệu được chứ.
Cô đi ra đường chuẩn bị gọi taxi thì một chiếc xe hơi màu trắng bạc dừng lại trước mặt cô.
“Em dâu, để anh đưa em đi ”
Cửa xe hạ xuống, lộ ra gương mặt dịu dàng mà khôi ngô của Dạ Lẫm Hàn.
Thẩm Kiểu ngạc nhiên trong giây lát, lắc đầu “Không cần đâu.”
Để Dạ Mạc Thâm thấy được, lại – nói cô đi câu dẫn lung tung.
“Lên đi, em đã chạy mấy tiếng rồi, đã kiệt sức lắm rồi đấy.”
Nói xong, Dạ Lẫm Hàn còn tháo đai an toàn, đích thân xuống xe mở cửa thay cô.
Bộ dạng lịch thiệp khiến người ta không thể từ chối.
Cuối cùng Thầm Kiều vẫn lên xe của anh.
“Cảm ơn.”
“Khách sáo quá rồi.”
Dạ Lẫm Hàn nở nụ cười ấm áp với cô, sau đó nhắc nhở, “Đai an toàn.”
Ngồi xe của Dạ Lẫm Hàn trở về Dạ gia, trên đường anh luôn duy trì tuyệt đối sự trầm mặc, không hỏi cô một câu dư thừa nào, hơn nữa còn thả cô xuống xe ở cổng.
Thẩm Kiều chậm rì rì lên tầng tiến vào phòng ngủ của mình, trong lòng còn cảm thán sự dịu dàng của Dạ Lẫm Hàn.
Rõ ràng là hai anh em, nhưng sao tính cách lại khác biệt lớn như vậy? Vào phòng ngủ, bước chân của Thẩm Kiều chững lại.
Bởi vì va li của cô bị vứt trên mặt đất.
Ngây ra vài giây, Thẩm Kiểu ngước lên nhìn người trong phòng.
“Ai cho phép cô độc chiếm cả phòng ngủ của tôi?”
Thẩm Kiều trầm mặc một lúc, tiến lên kéo va li của mình lên.
“Anh không phải không quay về sao?”
Đêm tân hôn, anh trực tiếp kêu thuộc hạ của mình đầy anh rời khỏi, Thầm Kiều còn tưởng anh sẽ không quay lại.
“Hừ, đây là phòng của tôi.” Thẩm Kiều im lặng, cắn chặt môi dưới, “Nhưng tôi là vợ của anh.”
“Người vợ thay tên của em gái cô?”
Thầm Kiều không nói nên lời.
Xem ra anh sẽ không để mình được yên ồn trong phòng này, từ ngôn ngữ và hành động của anh có thể nhìn ra được,anh vô cùng căm ghét cô, nhưng cô thật sự không thể ra ngoài.
Nghĩ về điều này, ánh mắt Thầm Kiều nhìn anh có vài tia cầu xin: “Có thể cầu xin anh không, chỉ cần nhường cho tôi một góc trong phòng này là được rồi? Tôi không cần nhiều đâu.”
“Không thể!”
Thẩm Kiều sắc mặt trắng nhợt: “Nhưng mà tôi ra ngoài, ông nội sẽ phát hiện.”
Dạ Mạc Thâm ra lệnh, Tiêu Túc cũng đi theo ngay lập tức tiến lên, “Cô Thẩm, xin mời, đừng để tôi động thủ.”
Thẩm Kiều cắn môi dưới, “ Thật sự không thể thương lượng sao?”
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm thâm trầm tối tăm như loài sói, mang theo tia sáng hung ác.
Nhìn chằm chằm nhau một lúc, Thẩm Kiều trầm mặc quay người, kéo hành lý ra ngoài.
Đóng cửa phòng.
“Cậu Dạ, xem ra cô ấy thực sự biết khó mà lui rồi.”
Dạ Mạc Thâm nở nụ cười mỉa mai, còn tưởng rằng lòng kiên trì mạnh mẽ đến mức nào, cứ như vậy đả kích được cô ta di rồi.
Hừ, đúng là yếu đuối vô dụng.
“Bên bệnh viện đã phái người qua đó chưa?”
Dạ Mạc Thâm lạnh lùng hỏi.
Tiêu Túc sắc mặt thay đổi, “Vẫn, vẫn chưa đến kịp.”
“Vậy còn ngây ra đây làm gì?”
Tiêu Túc: “Tôi lập tức đi xử lý.”
Tiêu Túc nhanh chóng rời đi, lúc – ra ngoài vẫn thấy Thẩm Kiều đang kéo vali ra cổng, anh cho cô một ánh nhìn tự cầu phúc rồi biến mất.
Ngày thứ hai.
Lúc Tiêu Túc tới tìm Dạ Mạc Thâm, nhìn thấy cảnh tượng ở cửa không nhịn được trợn to mắt.
Anh nhẹ nhàng tiến vào phòng, đánh thức Dạ Mạc Thâm, sau đó hầu hạ anh tắm rửa thay quần áo.
Cuối cùng, anh không nhịn được mở miệng: “Cái đó, cậu Dạ, cô Thẩm…” Nhắc đến người phụ nữ đó, Dạ Mạc Thâm không vui nhíu mày, cả – người tỏa ra khí tức lạnh lẽo.
“Cậu Dạ, không phải tôi cố ý nhắc tới cô ấy, mà là cô ấy…“ Tiêu Túc không nói tiếp được nữa, cuối cùng dứt khoát nói thẳng: “ Cậu cứ ra cửa tự mình xem di.”
“Đầy tôi ra ngoài.” Dù cho Dạ Mạc Thâm sở hữu tố chất tâm lý mạnh mẽ thế nào, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ ôm áo khoác ngủ ngoài cửa, anh vẫn vô cùng kinh ngạc.
Thẩm Kiều đặt hành lý ở