thể cách xa Dạ Mạc Thâm một chút được không? Rất nhanh đã đến nơi hẹn, Tiêu Túc mở cửa xe, sau khi xuống xe cậu ta cảm thấy nhẹ nhõm.
Vờ lau mồ hôi một cái, Tiêu Túc nhìn trộm hai người trong xe một chút. Đúng lúc Thẩm Kiều với khuôn mặt không cảm xúc đứng dậy, đẩy Dạ Mạc Thâm với sắc mặt lạnh lùng xuống xe.
Hai người này….
Đột nhiên Tiêu Túc cảm thấy, đúng là trời sinh một cặp.
nhé bình thường cậu ta lái xe cho Dạ Mạc Thâm, nhiệt độ trên người Dạ Mạc Thâm đã đủ lạnh rồi, giờ thêm một Thẩm Kiều, cậu ta còn tưởng rằng có thể tăng thêm ít nhiệt độ trong xe, ai biết được….
Tâm trạng chán nản của cô gần như giống nhiệt độ lạnh băng của Dạ Mạc Thâm.
Đúng là trời sinh một cặp, một trầm một lạnh.
Ngay sau khi Thẩm Kiều đẩy Dạ Mạc Thâm xuống xe, Hàn Tuyết U và Dạ Lẫm Hàn bên kia cũng dừng xe lại và đi qua đây, Hàn Tuyết U thấy sắc mặt của Thẩm Kiều không tốt, thì quan tâm đi đến bên cạnh cô.
“Kiều Kiều, sắc mặt của cậu có chút không đúng, có phải do không khỏe không?”
Nghe vậy, Thẩm Kiểu miễn cưỡng cười, nhẹ giọng nói: “Mình không sao.”
“Không sao thì tốt, mình giúp cậu nhé.”
Nói xong không đợi Thẩm Kiều phản ứng lại, Hàn Tuyết U đã tiến lên nắm lấy xe lăn, Thẩm Kiều sửng sốt (} một chút, vô thức buông tay ra.
Cô đứng đấy nhìn Hàn Tuyết U đầy Dạ Mạc Thâm đi vào trong, đại não của cô đang trong trạng thái chết đứng, không thể phản ứng lại được.
Mà Tiêu Túc ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, cũng có chút kinh ngạc trợn tròn mắt.
Đây là chuyện gì? Người bạn này của trợ lý Thẩm… Sao lại luôn có cảm giác nhiệt tình quá mức vậy chứ? Cho nên cậu ta liếc nhìn Thẩm Kiều, nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Trợ lý Kiều, cô không đuổi theo ) sao?”
Nghe vậy, Thầm Kiều mới lấy lại tỉnh thần.
Đuổi theo? Đuổi cái gì? Dù sao Dạ Mạc Thâm cũng không thích cô, cô đuổi theo có tác dụng gì chứ? Không đúng, cô đang nghĩ gì vậy, cô đuổi theo là vì không để Tuyết U bị Dạ Mạc Thâm đầu độc.
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiểu vội bước nhanh đuổi theo sau.
Tiêu Túc bất đắc dĩ vươn tay ôm ngực, nhìn bóng lưng Thẩm Kiều lắc đầu, người:phụ nữ này có phải thiếu sợi dây thần kinh nào rồi không? () Thấy chồng bị người khác đẩy đi từ trong tay mình, cô ấy vẫn còn dửng dưng đứng nhìn.
Không biết nên nói cô ấy là ngốc hay đơn thuần, hoặc là do phản ứng chậm chạp.
“Trợ lý Tiêu, đứng đây làm gì vậy? Chúng ta cùng vào đi.”
Tiêu Túc gật đầu, vừa tiến lên một bước thì thu lại: “Thôi đỉ, tôi ở đây đợi mọi người, tôi còn chút việc cần phải xử lý.”
Cậu ta mới không ngốc ấy, bầu không khí giữa bốn người họ rất kỳ lạ, cậu ta mà đi, không phải là tự () mình chịu tội sao? Vẫn là không khí bên ngoài trong lành.
Khóe môi Dạ Lẫm Hàn khẽ nhếch lên, liếc nhìn cậu ta rồi cười một chút, dường như có thể nhìn ra được trong lòng cậu ta đang nghĩ gì, một lúc sau cũng không nói gì, xoay người đi vào trong.
Có lẽ vì còn sớm, nên không có quá nhiều người ở đây, Hàn Tuyết U là khách quen ở đây, sau khi bước vào bà chủ tiến lên chào hỏi với cô ta.
“Tuyết U, sao hôm nay đến sớm () vậy? A, đây là ai vậy? Bạn trai cô à?”
Thẩm Kiều đang nhanh chóng duổi theo sau khi nghe thấy câu hỏi này bước chân vô thức dừng lại, đứng cách đó không xa nhìn bọn họ.
Sau khi Hàn Tuyết U bị hỏi câu này, trên gương mặt trắng treo xinh xắn của cô ta có chút ửng hồng, cười đùa nói: “Bà chủ, đừng nói đùa nữa, anh ấy không phải bạn trai của tôi.”
Bà chủ là người có đôi mắt tinh tường, nhìn thấy vẻ mặt có chút ngượng ngùng của cô ta, tiếp tục cười đùa.
() “Hiện tại không phải, không có nghĩa sau này không phải chứ gì? ”
Thầm Kiều đứng một bên nắm chặt tay.
Làm sao có thể như vậy chứ? Cô đi lên phía trước hai bước đứng bên cạnh Hàn Tuyết U, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đang nói đùa, lạnh lùng quở trách nói: “Không phải Tuyết U đã nói với cô là không phải rồi sao? Cô thích suy đoán về mối quan hệ của