Cô Vợ Đánh Tráo

Rốt cuộc là anh đang tìm ai?


trước sau

Cô muốn nhất sao? Thẩm Kiều muốn nhất là trải qua cuộc sống bình thường cùng với chồng, sau đó sinh hai đứa trẻ đáng yêu, hạnh phúc như thế đến già.

Nhưng trời không theo ý người, rừng sông lệch hướng, bồ nhí mang thai.

Mà cô cũng bị ép gả cho Dạ Mạc Thâm.

Dạ Mạc Thâm rất ghét cô.

Đây là sự thật mà Mẫu Dung hỏi, việc mà đời này cô muốn nhất đã không thề thực hiện được nữa rồi.

Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều từ từ lấy lại tinh thân, vừa rồi ánh mắt còn giấy dụa thì lúc này đột nhiên trở nên bình tĩnh như nước, dường như đã xem nhẹ tất cả vậy.

“Nếu như anh muốn làm như vậy, vậy thì tùy anh.” Nói xong, Thẩm Kiều không vùng vẫy nữa, vì Dạ Mạc Thâm đang ôm eo nhỏ của cô nên dồn tất cả trọng lượng cơ thể lên người anh.

Con mồi, đương nhiên sẽ phản kháng, chỉ khi có sức sống mạnh mẽ mới vui.

Cô bất ngờ bỏ vũ khí đầu hàng làm cho cảm giác muốn trêu đùa cô của Dạ Mạc Thâm vừa dâng lên ngay lập tức biến mất sạch sẽ, ánh mắt lạnh lùng đầy Thẩm Kiều ra.

Thẩm Kiều bị đẩy về phía sau, đứng vững thân thề, ánh mắt không ngần ngại nhìn anh.

Mới vừa rồi còn có dáng vẻ muốn làm nhục cô, sao lúc này lại từ bỏ rồi? “Đến công ty.” Giọng nói của Dạ Mạc Thâm lạnh lùng.

Tiêu Túc tranh thủ thời gian lo liệu đưa Dạ Mạc Thâm lên xe thì thấy Thẩm Kiều còn đứng ngẩn người ở một bên nên gọi cô một câu: “Trợ lý Thẩm, cô không đi công ty sao?” Thầm Kiểu nghe thấy thì phục hồi lại tinh thần rồi lên xe.

Sau khi đến công ty thì Thẩm Kiều về chỗ ngồi của mình.

Làm việc một lúc, cô đứng dậy đi pha cho Dạ Mạc Thâm cốc cà phê, đột nhiên nhớ tới buổi sáng Dạ Mạc Thâm còn chưa ăn sáng, bây giờ mà mang cà phê tới thì không biết dạ dày anh có chịu được hay không? _Suy nghĩ vài phút, Thẩm Kiều quyết định đổi thành một cốc trà nóng cho Dạ Mạc Thâm.

Sau khi làm xong, Thẩm Kiều mang tới cho Dạ Mạc Thâm, lúc đi đến cửa phòng làm việc, bước chân Thẩm Kiều bất ngờ dừng lại, bờ môi hơi mở ra.

Cô… Đang làm cái gì vậy? Uống cà phê có tốt cho dạ dày hay không thì liên quan gì đến cô? Dù sao đó cũng là dạ dày của anh, tại sao cô phải suy nghĩ cho anh? Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Kiều đắn đo nắm chặt cốc trà.

Thế nhưng nghĩ lại, anh đi ra với cô, cuối cùng là vì cô không ăn sáng, cô đồi cà phê thành trà, cũng là bình thường.

Sau khi tự an ủi bản thân thì Thẩm Kiều mới gõ cửa.

“Vào đi.” Giọng nói của Dạ Mạc Thâm vẫn lạnh băng không có tí cảm xúc nào.

Thẩm Kiều đi vào, đặt cốc trà lên bàn làm việc của anh, do dự lúc lâu mới mở miệng nói: “À…” Nhưng mà cô chưa kịp giải thích thì ánh mắt lạnh như băng của Dạ Mạc Thâm đã rơi vào cốc trà kia, nheo mắt lại: “Cà phê đậu?” “Sáng nay anh chưa ăn sáng, uống cà phê không tốt cho dạ dày, cho nên…” Thẩm Kiều còn chưa giải thích xong, Dạ Mạc Thâm đã mắng một câu: “Ai cho phép cô tự mình thay đổi?” Thầm Kiều nghe thế thì nghẹn lại, bờ môi co rút: “Tôi…” Dạ Mạc Thâm ngước mắt, ánh mắt như có lực xuyên thấu rơi trên mặt của cô, đáy mắt của anh tràn đầy chê cười và lạnh lẽo, giống như là gió tuyết tháng mười hai, tan vào đáy lòng cô ngay tức khắc.

Trong lòng thật sự lạnh lẽo.

Mội của Thẩm Kiểu giật giật, bỗng nhiên không nói lên lời.

“Ra ngoài!” Bàn tay cầm cốc dần run lên, Thẩm Kiều cố gắng kìm nén tức giận trong lòng xuống, sau đó quay người ra khỏi văn phòng.

Sau khi ra khỏi, Thẩm Kiều dựa vào tường, cơ thể không nhịn được run rầy.

Cô có ý tốt, vậy mà lại bị mắng.

Ài, thôi bỏ đi! Thẩm Kiều rũ mắt, coi như cô là người nhiều chuyện đi, sau này sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy nữa.

Sau khi nghĩ thông suốt, Thẩm Kiều quay về bàn làm việc, sau đó cô nhìn thấy cốc trà trên bàn, ánh mắt dần tối xuống.

Nhưng mà Thẩm Kiều không biết sau khi cô đi ra ngoài thì ánh mắt Dạ Mạc Thâm phức tạp nhìn cốc trà, ánh mắt dần dần sâu thẳm.

Bàn tay cầm bút nhẹ nhàng nắm chặt, môi mỏng của Dạ Mạc Thâm nhếch lên.

Tại sao người

phụ nữ kia lại làm chuyện này? Vì sao sau khi anh mắng cô, rõ ràng cô tức giận đến sắp bùng nổ, nhưng lại nhịn xuống tất cả.

Sau đó lại ủ rũ đi ra như vậy.

Thẩm Kiều, rốt cuộc cô muốn gì? Cả buổi sáng Thẩm Kiều chỉ luần quần ở bên trong suy nghĩ của mình, dẫn tới việc không tập trung làm việc được, chờ đến lúc ăn cơm trưa, đi đến nhà ăn, cô mới giật mình phát hiện mình đã đói.

Lúc chuẩn bị lấy cơm, hôm nay nhà ăn có đuôi heo, Thẩm Kiều ngửi thấy mùi đó thì trong dạ dày đột nhiên dâng lên cảm giác khó chịu, mới lấy cơm được một nửa thì cô đã bịt miệng chạy vào toilet.

“Qe…” Thẩm Kiều tựa vào bồn cầu nôn đến mơ màng, chờ cô nôn xong thì toàn thân đã mềm nhữn, chậm rãi vịn tường đi ra.

Cô rửa tay thật kỹ, nghi ngờ sao hôm nay lại phản ứng mạnh như vậy, là bởi vì liên quan tới việc không ăn bữa sáng sao? Thẩm Kiều không trở về nhà ăn, mà là tranh thủ thời gian đi xuống cửa hàng mì làm một bát mì.

Một bát mì, thế mà làm cho Thẩm Kiều ăn vô cùng ngon lành, ăn xong lại còn muốn thêm một bát nữa.

Sau khi Thẩm Kiều ăn xong mới đi lên tầng.

Sau khi lên tầng, Thẩm Kiều theo thói quen pha cho Dạ Mạc Thâm một cốc cà phê, vừa đi đến cửa thì phát hiện cửa chỉ khép, bên trong truyền đến tiếng nói chuyện của hai người.

“Đến bây giờ cũng vẫn chưa có tin tức gì sao? Cậu làm việc thế nào vậy?” Ánh mắt Dạ Mạc Thâm như luồng diện rơi trên người Tiêu Túc, dường như giống một ngọn núi lớn đặt trên vai cậu ta, làm cho Tiêu Túc như gập cả người lại.

“Cậu, cậu chủ Dạ… Chuyện này xin nghe tôi giải thích!” “Nói.” “Hai ngày trước chúng ta đã tìm được hai người phù hợp ở bệnh viện, nhưng mà cũng không chắc chắn lắm, lúc đầu muốn mời cậu chủ qua đó, thế nhưng hai người phụ nữ kia đột nhiên chạy trốn, cho nên…” “Chạy?” Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại, hơi thở nguy hiểm tràn ra ngoài, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn.

Sau lưng Tiêu Túc đổ một trận mồ hôi lạnh: “Đang tìm kiếm rồi ạ, tin là sẽ nhanh chóng tìm được người.” Dạ Mạc Thâm mím môi, sắc mặt lạnh lẽo, phút chốc mở miệng nói: “Tôi tự mình đi.” “Nhưng mà cậu chủ Dạ, chân của cậu… Không tiện!” Tiêu Túc nhắc nhở.

Dạ Mạc Thâm nhìn mặt bàn chằm chằm, như đang suy nghĩ gì đó.

Một lát sau anh hỏi: “Cậu chắc chắn thân phận của hai người phụ nữ kia phù hợp chứ?” “Vâng, nhưng vẫn cần cậu chủ xác nhận.” Vừa dứt lời thì điện thoại của Tiêu Túc vang lên.

Tiêu Túc nhìn thoáng qua, phát hiện là tin tức của đàn em gửi đến, trên mặt vui mừng.

“Cậu Dạ, bọn họ nói đã tìm được hai người phụ nữ kia rồi.” Dạ Mạc Thâm nhếch mày: “Đị!” Tiêu Túc gật đầu, di lên đầy Dạ Mạc Thâm về phía cửa, Thẩm Kiều giật mình, tranh thủ thời gian chạy về chỗ ngồi của mình, sau đó giấu cà phê pha xong ở cánh tủ đằng sau, cô không thể để cho Dạ Mạc Thâm phát hiện.

Nếu không anh sẽ cảm thấy là cô cố ý nghe trộm.

Mặc dù, cô chỉ là vô ý nghe được.

Cạch.

Cửa phòng nhanh chóng bị mở ra, Thẩm Kiều nhìn thấy hình dáng Dạ Mạc Thâm và Tiêu Túc rời đi, nhớ tới cuộc trò chuyện vừa rồi của bọn họ.

Kết hợp với lần trước thì dường như là bọn họ đang tìm ai đó.

Nhìn vẻ mặt và giọng điệu của Dạ Mạc Thâm thì dường như rất kiêng dè người này.

Thầm Kiều có chút tò mò, loại người như anh, thế mà còn có người có thể làm cho anh nóng nảy, đột nhiên cô rất muốn biết là ai.

Hay là, cô đi theo xem xem?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện