Cô muốn nhất sao? Thẩm Kiều muốn nhất là trải qua cuộc sống bình thường cùng với chồng, sau đó sinh hai đứa trẻ đáng yêu, hạnh phúc như thế đến già.
Nhưng trời không theo ý người, rừng sông lệch hướng, bồ nhí mang thai.
Mà cô cũng bị ép gả cho Dạ Mạc Thâm.
Dạ Mạc Thâm rất ghét cô.
Đây là sự thật mà Mẫu Dung hỏi, việc mà đời này cô muốn nhất đã không thề thực hiện được nữa rồi.
Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều từ từ lấy lại tinh thân, vừa rồi ánh mắt còn giấy dụa thì lúc này đột nhiên trở nên bình tĩnh như nước, dường như đã xem nhẹ tất cả vậy.
“Nếu như anh muốn làm như vậy, vậy thì tùy anh.” Nói xong, Thẩm Kiều không vùng vẫy nữa, vì Dạ Mạc Thâm đang ôm eo nhỏ của cô nên dồn tất cả trọng lượng cơ thể lên người anh.
Con mồi, đương nhiên sẽ phản kháng, chỉ khi có sức sống mạnh mẽ mới vui.
Cô bất ngờ bỏ vũ khí đầu hàng làm cho cảm giác muốn trêu đùa cô của Dạ Mạc Thâm vừa dâng lên ngay lập tức biến mất sạch sẽ, ánh mắt lạnh lùng đầy Thẩm Kiều ra.
Thẩm Kiều bị đẩy về phía sau, đứng vững thân thề, ánh mắt không ngần ngại nhìn anh.
Mới vừa rồi còn có dáng vẻ muốn làm nhục cô, sao lúc này lại từ bỏ rồi? “Đến công ty.” Giọng nói của Dạ Mạc Thâm lạnh lùng.
Tiêu Túc tranh thủ thời gian lo liệu đưa Dạ Mạc Thâm lên xe thì thấy Thẩm Kiều còn đứng ngẩn người ở một bên nên gọi cô một câu: “Trợ lý Thẩm, cô không đi công ty sao?” Thầm Kiểu nghe thấy thì phục hồi lại tinh thần rồi lên xe.
Sau khi đến công ty thì Thẩm Kiều về chỗ ngồi của mình.
Làm việc một lúc, cô đứng dậy đi pha cho Dạ Mạc Thâm cốc cà phê, đột nhiên nhớ tới buổi sáng Dạ Mạc Thâm còn chưa ăn sáng, bây giờ mà mang cà phê tới thì không biết dạ dày anh có chịu được hay không? _Suy nghĩ vài phút, Thẩm Kiều quyết định đổi thành một cốc trà nóng cho Dạ Mạc Thâm.
Sau khi làm xong, Thẩm Kiều mang tới cho Dạ Mạc Thâm, lúc đi đến cửa phòng làm việc, bước chân Thẩm Kiều bất ngờ dừng lại, bờ môi hơi mở ra.
Cô… Đang làm cái gì vậy? Uống cà phê có tốt cho dạ dày hay không thì liên quan gì đến cô? Dù sao đó cũng là dạ dày của anh, tại sao cô phải suy nghĩ cho anh? Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Kiều đắn đo nắm chặt cốc trà.
Thế nhưng nghĩ lại, anh đi ra với cô, cuối cùng là vì cô không ăn sáng, cô đồi cà phê thành trà, cũng là bình thường.
Sau khi tự an ủi bản thân thì Thẩm Kiều mới gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng nói của Dạ Mạc Thâm vẫn lạnh băng không có tí cảm xúc nào.
Thẩm Kiều đi vào, đặt cốc trà lên bàn làm việc của anh, do dự lúc lâu mới mở miệng nói: “À…” Nhưng mà cô chưa kịp giải thích thì ánh mắt lạnh như băng của Dạ Mạc Thâm đã rơi vào cốc trà kia, nheo mắt lại: “Cà phê đậu?” “Sáng nay anh chưa ăn sáng, uống cà phê không tốt cho dạ dày, cho nên…” Thẩm Kiều còn chưa giải thích xong, Dạ Mạc Thâm đã mắng một câu: “Ai cho phép cô tự mình thay đổi?” Thầm Kiều nghe thế thì nghẹn lại, bờ môi co rút: “Tôi…” Dạ Mạc Thâm ngước mắt, ánh mắt như có lực xuyên thấu rơi trên mặt của cô, đáy mắt của anh tràn đầy chê cười và lạnh lẽo, giống như là gió tuyết tháng mười hai, tan vào đáy lòng cô ngay tức khắc.
Trong lòng thật sự lạnh lẽo.
Mội của Thẩm Kiểu giật giật, bỗng nhiên không nói lên lời.
“Ra ngoài!” Bàn tay cầm cốc dần run lên, Thẩm Kiều cố gắng kìm nén tức giận trong lòng xuống, sau đó quay người ra khỏi văn phòng.
Sau khi ra khỏi, Thẩm Kiều dựa vào tường, cơ thể không nhịn được run rầy.
Cô có ý tốt, vậy mà lại bị mắng.
Ài, thôi bỏ đi! Thẩm Kiều rũ mắt, coi như cô là người nhiều chuyện đi, sau này sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy nữa.
Sau khi nghĩ thông suốt, Thẩm Kiều quay về bàn làm việc, sau đó cô nhìn thấy cốc trà trên bàn, ánh mắt dần tối xuống.
Nhưng mà Thẩm Kiều không biết sau khi cô đi ra ngoài thì ánh mắt Dạ Mạc Thâm phức tạp nhìn cốc trà, ánh mắt dần dần sâu thẳm.
Bàn tay cầm bút nhẹ nhàng nắm chặt, môi mỏng của Dạ Mạc Thâm nhếch lên.
Tại sao người