Thẩm Kiều im lặng một lúc, sau đó ánh mắt rơi trên người nữ giúp việc này.
Thoạt nhìn là biết cô ta cố ý.
Thẩm Kiều không nói gì, lặng lẽ đứng vững sau đó rời đi.
“Cô thật sự cho rằng gả vào Dạ gia là có thể một bước lên trời làm phượng hoàng sao? Cậu hai nhà chúng tôi nếu như không thích cô, cô ngay cả người hầu như chúng tôi cũng không bằng.”
“Đúng vậy, nhìn bộ dạng của cô ta, nghe nói đêm qua bị cậu hai đuổi ra ngoài ngủ đó, tôi nếu như là cô ta ấy, thì sẽ lập tức đóng gói đồ đạc thu dọn quần áo bỏ về nhà, để tránh tiếp tục bị xấu mặt.” “Loại phụ nữ này đó, nào biết cái gì là xấu hổ chứ? Trong mắt cô ta, chỉ có tiền tài thôi!”
Đi thật xa, là sẽ không nghe thấy tiếng bọn họ bàn luận về mình nữa, sắc mặt của Thẩm Kiều trắng nhợt đến đáng sợ, đứng ở cửa cô ôm lấy ngực từ từ ngồi xổm xuống.
Vì sao? điều này? Là bởi vì cô từng ly hôn sao? Thẩm Kiều vùi mặt vào đầu gối, bên tai văng vằng những lời chế giêu của người giúp việc, tình cảnh sau khi cô ly hôn xong quay về nhà bị bố mẹ ép hôn, còn có đêm ngày hôm đó… Bụng đột nhiên có chút không thoải mái, Thẩm Kiều đột ngột ngầng đầu lên! Không, không được! Ngày mai cô bắt buộc phải đến bệnh viện kiểm tra.
Cô không thể mang thai, không thế! Lúc Thẩm Kiều ngầng đầu lên, đúng lúc cửa phòng ngủ mở ra, Tiêu Túc đẩy Dạ Mạc Thâm ra ngoài, Thầm Kiều nghe thấy tiếng liền vô thức nhìn về phía đó.
Dạ Mạc Thâm chỉ tùy ý liếc nhìn, đôi mắt đẫm lệ xinh đẹp của Thẩm Kiều cứ như vậy vô thức rơi vào đôi mắt đen láy của anh, giống như một hòn sỏi bị ném vào mặt hồ tĩnh lặng, khế lăn tăn những ngọn sóng nhỏ.
Thẩm Kiều không hề xấu, ngược lại ngũ quan của cô rất cân đối, lông mi dài và cong, đôi mắt xinh đẹp giống như nước suối trong vắt, dường như tất cả linh khí trên thế gian này đều hội tụ trong đôi mắt cô.
Chỉ có điều, nước suối này là con suối băng giá.
Bởi vì bình thường đôi mắt cô đem lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo, không có loại quyến như của phụ nữ.
Lúc này trên mi cô còn vương vài giọt nước mắt, đôi mắt đỏ bừng lại làm cô lộ ra chút yếu đuối mềm mại.
Cô gái nhỏ bé cuộn tròn ở nơi đó giống như một quả bóng nho nhỏ, khiến người ta không nhịn được muốn luyến tiếc cô.
Hai người đối diện nhau không nói câu nào.
Một lúc sau, Thẩm Kiều lại nhỏ giọng khẽ nói: “Anh, anh có muốn ra ngoài không?”
Cổ họng cô khô khốc, mang âm mũi rất nặng.
Lần đầu tiên, Dạ Mạc Thâm lại mím môi gật đầu: “Ừm.”
“ầm Thẩm Kiều cũng không nói thêm gì, thu ánh mắt lại rồi cụp mi xuống nhìn chằm chằm ngón chân của mình đứng ngây ngốc.
Dạ Mạc Thâm nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dần trầm xuống.
“Tôi không phải đã nói, không – cho cô mất mặt ở đây sao?”
Thẩm Kiều nghe vậy liền ngẩng đầu lên, rụt rè nhìn anh, “Nhưng mà, trước đây chúng ta đã nói xong rồi, anh cũng đồng ý rồi không phải sao?”
“Hừ.”
“ Dạ Mạc Thâm cười khẩy: “Tôi từng đồng ý?Lúc nào?”
Thầm Kiều nghẹn họng không nói nên lời, hình như, anh ấy chưa từng đồng ý với mình cái gì, chỉ là đêm đó anh rời đi không quay về mà thôi.
Vì vậy, là cô tự mình hiểu lầm rồi? Nghĩ như vậy, Thẩm Kiểu cụp mắt xuống, cắn cắn môi.
Đột nhiên.
“Trước khi tôi tìm được cô ấy, tôi có thể để cô ở đây.
Nhưng mà chúng ta phải làm bản hợp đồng có ba Chương.”
Thầm Kiều bất ngờ ngẩng đầu, “Tìm ai?”
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm tối tăm, ảm đạm đến đáng sợ, “Điều không nên hỏi thì cô tốt nhất đừng hỏi.”
Thẩm Kiều hạ mi mắt, đúng vậy, anh muốn tìm ai, cũng đâu có liên quan gì tới cô? Cô vì sao phải hỏi mấy thứ này, dù sao hai người chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.
Chỉ cần có thể để cô ở lại đây là được rồi.
“Được, anh nói thế nào thì cứ như vậy đi.”
Thẩm Kiều nhẹ giọng đáp.
“Giường là của tôi, còn cô ngủ ở đâu thì tự mình tìm cách.”
“Đồ của cô chỉ có thề để trong vali của mình, không được phép để trong tủ của tôi.”
“Không được chạm vào tôi.”
Ừm, không ngủ giường thì cô có thể ngủ dưới sàn.
Đồ đạc không để vào tủ của anh, vậy cô có thề mua tủ.
Không được chạm vào anh? Thẩm Kiều ngước mắt lên kỳ quái nhìn anh, ai muốn chạm vào anh chứ?