Tô Dương Dương liếc nhìn bà ta: “Người nguyền rủa tôi nhiều lắm, không chỉ có bà đâu.”
Đội trưởng Lý và hai bảo vệ nghe vậy thì thật không biết nói gì hơn, vị bác sĩ Tô này của bọn họ cũng thật là càng lúc càng kiêu ngạo rồi, nhìn thật là đã quá, còn thú vị hơn là xử lý những người nhà bệnh nhân đến náo loạn của các bác sĩ khác nữa.
Vi Thái Giai vừa đi vừa la lớn: “Mọi người mau đến đây xem xem, bác sĩ của bệnh viện Nhiêu Điền có đức hạnh như thế này đây, hại chết con trai tôi, tôi đến đòi một câu giải thích thì bị đuổi thế này đây! Tôi đã tạo nghiệt gì mà đã để con trai tôi chịu những sự đối đãi như thế này vậy trời.
Các người phải nhìn cho kỹ, ngàn vạn lần đừng tìm Tô Dương Dương khám bệnh, nếu không các người tại sao lại chết cũng không biết nữa đó …”
Một bảo vệ đưa tay bịt miệng Vi Thái Giai, mới khiến bà ta tạm thời ngậm miệng lại.
Tô Dương Dương dùng sức nhắm mắt lại, cố gắng kìm chế sự kích động muốn đi đánh người trong lòng mình.
Tiểu Phương nuốt nước bọt rồi nói: “Chị Tô, làm sao đây? Nếu như người này cứ la hét ầm ĩ như vậy sẽ truyền đến tai các bệnh nhân đó, sau này thật sự sẽ không có ai đến tìm chị khám bệnh nữa.”
“Chuyện này không cần lo, em dọn dẹp văn phòng lại một chút.
Chị đi xem Trần Tiêu Tuấn thử, cậu ấy bây giờ đang ở nhà xác hay là được đưa đến nhà tang lễ rồi?”
“Ở nhà xác.
Nghe lãnh đạo bệnh viện nói, pháp y và cảnh sát hình sự sẽ can thiệp.”
“Cái này cần thiết sao?”
“Lãnh đạo bệnh viện đã lấy hồ sơ bệnh án và số liệu hằng ngày của Trần Tiêu Tuấn, phát hiện dấu hiệu sinh tồn của cậu ấy không có bất kỳ dị thường nào cả.
Tối hôm qua lúc Trần Tiêu Tuấn chết đã có người báo cảnh sát, vì vậy mà bên cảnh sát đã can thiệp rồi, sáng hôm nay sẽ có pháp y đến khám nghiệm thi thể.”
Tô Dương Dương gật đầu, cứ cảm thấy chuyện này quá đỗi kỳ lạ, cô cứ luôn có một dự cảm không tốt.
Lúc Trần Tiêu Tuấn chết có người báo cảnh sát?
Có người biết trước sự tử vong của cậu ta, hay là trùng hợp nhìn thấy?
Giả sử như là điều thứ hai thì phản ứng đầu tiên không phải là nên kêu bác sĩ hoặc y tác trực ban sao?
Tại sao lại trực tiếp báo cảnh sát chứ?
Tô Dương Dương trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, không tìm ra đáp án.
**
Sau khi giải quyết công việc thường ngày vào buổi sáng xong, Tô Dương Dương đi đến nhà xác.
Vừa vòng qua bãi đỗ xe thì nhìn thấy trước cửa nhà xác có một chiếc xe cảnh sát.
Bên cạnh xe cảnh sát còn có một nữ bác sĩ pháp y.
Dáng người của cô ta đứng dưới sự đối lập với một viên cảnh sát trông cũng không quá thấp bé, một thân đồng phục pháp y màu trắng của cô ta trông vô cùng sạch sẽ và gọn gàng, hoàn toàn không có cảm giác lôi thôi rườm rà nào.
Nữ bác sĩ pháp y nhìn thấy Tô Dương Dương đi tới thì ngừng nói chuyện với cảnh sát: “Cô là bác sĩ trị liệu chính của Trần Tiêu Tuấn sao?”
“Phải.
Đã làm xong khám nghiệm tử thi cho cậu ấy rồi sao?”
“Xong rồi.
Tôi muốn hỏi cô vài câu hỏi.”
“Mời cô nói.”
“Đồng nghiệp của tôi nói dấu hiệu sinh tồn của cậu ta trước đó luôn rất bình thường, nhưng lại đột nhiên chết vào tối hôm qua, cô cho rằng đây là do nguyên nhân gì?”
“Thật ra tôi cũng không biết.
Cậu ta vừa nhập viện thì đều do tôi phụ trách chăm sóc, không biết có phải là do cậu ta không nói chuyện được, lại cộng thêm nuốt đồ ăn cũng rất khó khăn, nên đã tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng đến cảm xúc của cậu ta không.
Đương nhiên cũng có thể là còn nguyên nhân khác, cảm xúc của cậu ta luôn rất sa sút, thường xuyên vô duyên vô cớ phát cáu hoặc là tuyệt thực.
Những nhân viên y tế như chúng tôi đã cố gắng hết sức chăm sóc cậu ta nhiều hơn, phí tâm phí sức nhiều hơn những bệnh nhân khác, nhưng sự chăm sóc của chúng tôi có lẽ lại càng khiến cậu ta thêm gánh nặng.
Dù sao đi nữa thì trong thời gian nằm viện, người nhà cậu ta chưa từng chi trả qua một xu viện phí nào.
Tôi nghĩ có thể là do cậu ta không muốn sống nữa nên mới bất đắc dĩ chọn lựa tự sát.”
Nữ bác sĩ pháp y nhanh chóng ghi chép trên sổ, rồi nói: “Tôi cũng nghe nói cậu ta không chi trả một đồng nào.”
“Người nhà cậu ta tổng cộng xuất hiện qua hai lần.
Một lần là ngày thứ hai sau khi cậu ta nhập viện; một lần là vào sáng nay.” Tô Dương Dương nhìn cảnh sát đi ra từ nhà xác, hỏi: “Tôi có thể đi vào xem không?”
“Được, mời vào.”
“Cảm ơn.”
Nữ bác sĩ pháp y nhìn bóng lưng của Tô Dương Dương biến mất trong nhà xác, rồi nói với đội viên cảnh sát hình sự ở bên cạnh: “Cuối cùng tôi cũng gặp được một nữ bác sĩ giống tôi trong giới y học rồi.”
“Xía, người ta tốt hơn cô nhiều, đâu giống