Tô Dương Dương bị cô ta nói đến nỗi da gà đều nổi lên, có loại cảm giác rợn tóc gáy: "Cô nói thật à?"
"Tôi nghiêm túc như vậy mà lại giống như đang nói đùa à? Cô suy nghĩ xem có thể hình dung và sao chép số điện thoại của trạm y tế ở lầu ba, có thể dùng giọng nói thờ ơ để báo cảnh sát, lại đang làm một bài văn về cái chết của Trần Tiêu Tuấn.
Mấy chuyện này muốn làm nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói phức tạp thì cũng rất phức tạp, đến nỗi bọn họ đã viết biết bao nhiêu bài văn về cái chết của Trần Tiêu Tuấn, bây giờ còn chờ nhận định hiện trường đầu tiên mà Trần Tiêu Tuấn tử vong không phải là trong phòng bệnh, cũng phải chờ kiểm chứng.
Tôi kiểm tra dưới lòng bàn chân của cậu ta có bùn nhão, loại bùn đó không phải trong vườn của bệnh viện, có tính ăn mòn nhất định."
Tô Dương Dương càng cảm thấy không hiểu hơn: "Ý của cô là trước khi chết Trần Tiêu Tuấn đã từng đi ra ngoài, nhưng mà y tá và camera giám sát đều không nhìn thấy cậu ta đi ra ngoài."
"Ví dụ người mà cô nhìn thấy là Trần Tiêu Tuấn thật sự thì sao?"
Tô Dương Dương lắc lắc đầu: "Suy đoán này không thể thành lập được.
Đầu tiên, tôi có thể xác định người chết là một người nằm viện hơn bốn tháng, thứ hai, cậu ta có phải tên Trần Tiêu Tuấn hay là có tên gọi khác hay không, đó cũng không có liên quan gì tới tôi.
Dù sao tôi phải phụ trách bệnh nhân của mình, tôi có thể xác định người bệnh kia đã chết rồi, cái chết của cậu ta cũng không có gì đáng ngờ, còn người mà tôi nhìn thấy giống với người đã chết là ai, muốn làm cái gì, cái đó cũng không có quan trọng lắm."
"Không sai, suy nghĩ của cô rất rõ ràng, trước mắt có thể xác định người chết chính là bệnh nhân của cô, các chỉ số cơ thể đều đã xác nhận điểm này, nguyên nhân cái chết của cậu ta vẫn còn đang chờ điều tra, mà nguyên nhân cái chết rốt cuộc là cái gì, có ảnh hưởng gì đến cô, đây mới là chuyện mà cô cần phải lo lắng."
"Lấy kinh nghiệm điều tra nhiều năm của cô, cô cho rằng sẽ có loại khả năng nào?"
"Khả năng thì có nhiều, đơn giản nhất một chút thì có thể là có người không vừa mắt cô, cho nên muốn làm khó làm dễ cô, sâu xa thêm một chút thì có thể là thù riêng hay thù công gì đó, cần có đều có, luôn có chuyện thích hợp với cô."
Khóe miệng Tô Dương Dương giật một cái: "Cảm ơn pháp y Trình đã phân tích đơn giản thô bạo như vậy."
"Không cần cảm ơn." Trình Nguyệt Như nhìn đồng hồ một chút: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, nên bắt đầu làm việc rồi, cô có thời gian thì suy nghĩ lại bình thường cô nói chuyện với Trần Tiêu Tuấn, xem xem có tìm ra manh mối gì mới không.
Về phần cái người giống Trần Tiêu Tuấn, chuyện của Vi Thái Giai với Trần Tiêu Tuấn và trường học gì đó cứ giao cho đội của tôi xử lý, có tiến triển gì sẽ kịp thời báo cho cô biết."
"Cám ơn."
"Không cần phải cảm ơn, nhiều năm như vậy ngoài trừ xem vừa mắt mẹ tôi và tôi ra thì cô chính là người phụ nữ thứ ba làm cho tôi cảm thấy dễ chịu, không vì cô, chỉ là vì bản thân tôi cũng muốn biết rõ đã xảy ra chuyện gì."
Tô Dương Dương lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm, nhịn không được mà nói: "Pháp y Trình, cách nói chuyện này của cô thật sự chưa từng bị người ta đánh hả?"
"Có muốn đánh thì trước đó cũng phải xác định có thể gánh chịu nổi hậu quả hay không, kỹ thuật đánh người của tôi cũng không kém, đánh ngã mấy người đàn ông cũng không thành vấn đề, huống chi ở bên cạnh của tôi mấy năm nay đều có ám vệ, không cần phải sợ mấy chiêu bắn lén khó đề phòng."
"Cô thật trâu bò."
"Tôi coi như là cô đang khen tôi, thôi được rồi, đi thôi."
Tô Dương Dương nhìn vẻ mặt và lời nói của Trình Nguyệt Như, thật có loại cảm giác đang nhìn tấm gương.
Trình Nguyệt Như thấy Tô Dương Dương đang nhìn cô ta, nghịch ngợm nháy mắt: "Coi trọng tôi rồi à, nhưng mà tôi đã có chủ rồi, đối với sự lôi kéo thì tôi không có hứng thú."
Tô Dương Dương: "..."
Trình Nguyệt Như cười ha ha rời đi.
**
Sau khi Tô Dương Dương và Trình Nguyệt Như nói chuyện cùng với nhau, trong lòng cũng có chút ngọn nguồn, cho nên cũng không vì bản án kia mà lo lắng nữa.
Sau khi cô làm việc thì rất ít có thời gian nhàn nhã như vậy.
Hiện tại đột nhiên được rảnh rỗi, cô cảm thấy cũng rất tốt.
Mấy ngày nay cô chủ yếu nghiên cứu tính học thuật, Lật lại quyển sách lý luận mà lúc trước cô đã bỏ rơi nó.
Thật sự là không có việc gì làm, cô liền đi đến chỗ giáo sư Lý lắc lư mấy vòng, giúp ông ta