Chủ nhiệm chép miệng mấy cái: "Cô đến tìm tôi là có chuyện gì?"
"Không có gì có thể qua được hỏa nhãn kim tinh của chủ nhiệm."
"Nịnh bợ ít thôi, cô nói vào việc chính đi."
"Tôi muốn bắt đầu chăm sóc cho bệnh nhân lần nữa, chủ nhiệm có đề nghị gì?"
"Sao đột nhiên cô lại nghĩ tới chuyện này?"
"Cái gì gọi là đột nhiên nghĩ tới chuyện này, chuyện này liên quan tới nghề nghiệp tương lai của tôi, tôi vẫn luôn rất quan tâm đấy nhé?"
"Cô muốn làm gì?"
"Cố gắng tạo dựng hình tượng tích cực."
Chủ nhiệm quét mắt nhìn Tô Dương Dương từ trên xuống dưới hai lần: "Cô đã từng có hình tượng tích cực khi nào thế?"
"Có thể đừng đả kích tôi vô tình thế được không?" Tô Dương Dương suy nghĩ một lúc, nói: "Trước kia, tôi không thèm để ý chuyện này, là do không xác định bọn họ muốn thúc đẩy chuyện này tới mức nào.
Nhưng giờ đây tôi không quan tâm, cũng không có liên quan gì lắm tới bản thân tôi.
Tôi sẽ không vì lo lắng không biết bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì hãm hại mình tiếp theo mà không làm gì cả."
"Cô cảm thấy trước mắt là thời cơ tốt nhất sao?"
"Tôi không rõ có phải thời cơ tốt nhất hay không, nhưng tôi cứ duy trì tình trạng như bây giờ cũng không phải là chuyện tốt với tôi, gặp chuyện không có hành động, để mặc người khác hãm hại mình không phải phong cách của tôi."
"Tôi biết rồi.
Tôi sẽ bàn bạc kỹ với viện trưởng, thử xem dùng cách gì có thể giảm ảnh hưởng của hai chuyện này đối với cô."
Tô Dương Dương khẽ gật đầu: "Cảm ơn chủ nhiệm."
“Bớt gây phiền phức cho tôi, tôi cám ơn lắm rồi, thôi cô đi đi."
"Tôi đi ngay đây."
Tô Dương Dương trở lại văn phòng, đi kiểm tra phòng theo thông lệ.
Dù bây giờ cô chăm sóc ít bệnh nhân hơn trước kia nhưng cũng không phải hoàn toàn không nhận người bệnh.
Bệnh nhân lúc trước cô chăm sóc cũng vẫn còn, những bệnh nhân đó đã ở chung với cô thời gian dài nên rất tín nhiệm cô, sẽ không giống người không rõ chân tướng nghe tin đồn linh tinh, ác ý bôi nhọ cô.
Tô Dương Dương tiến vào phòng bệnh, ba bệnh nhân trong phòng bệnh lập tức nhìn về phía cô.
Một ông cụ hiền lành vẫy tay với Tô Dương Dương, cô mỉm cười đi về phía ông, giọng ấm áp hỏi: "Ông Lý, chuyện gì mà thần bí thế?"
Người bệnh cùng phòng cười nói: "Gần đây, chúng tôi bàn bạc một chuyện, vẫn đang âm thầm tiến hành, giờ đã có manh mối rồi."
Ông Lý gật đầu, vỗ mạnh tay Tô Dương Dương.
Đầu óc ông Lý không còn minh mẫn lắm, trí nhớ và khả năng nói chuyện đều đã giảm sút.
Hiện tại một ngày nói không được hai câu.
Ông nhập viện đã hơn một năm, từ khi vào đây đã là bệnh nhân của Tô Dương Dương.
Hai bệnh nhân khác cũng đã ở trên nửa năm, đều xây dựng mối quan hệ khá tốt với Tô Dương Dương.
Trong khoảng thời gian này, Tô Dương Dương liên tiếp bị bôi nhọ, khiến bọn họ rất bất mãn, nhao nhao kêu gọi người nhà mình và bạn bè hỗ trợ, muốn tận dụng chút sức lực nhỏ bé của mình, giải quyết khó khăn của Tô Dương Dương.
Lão Hàn nói: "Tôi làm biên kịch, trong nửa năm qua đã nhận của cô nhiều sự trợ giúp và chăm sóc, tôi rất cảm kích, nên hơn nửa năm vừa rồi, tôi đã cùng mấy đồng nghiệp, nhà sản xuất lấy cô làm nguyên mẫu làm một bộ phim truyền hình, đêm nay sẽ phát sóng, nhất định có thể làm lắng dịu sự việc gần đây của cô một chút."
Tô Dương Dương kinh ngạc, không ngờ bọn họ lại làm như vậy: "Chăm sóc mọi người vốn là trách nhiệm công việc của tôi, sự phối hợp của mọi người cũng giúp tôi giảm bớt nhiều áp lực và phiền phức khi làm việc.
Mọi người làm như vậy, tôi quả thực không dám nhận."
Ông Tôn xua xua tay, nói: "Cô cho rằng bác sĩ nào cũng giống như cô thế này sao? Chúng tôi quý cô, tán thưởng cô, mới bằng lòng làm, đây là tấm lòng của chúng tôi."
Ông Hàn cười nói: "Hơn nữa, tôi viết kịch bản cũng thu được không ít tiền thù lao, cũng không phải lao động không công.
Khi tôi làm chuyện này, cũng không hề ngờ lúc bộ phim phát sóng trùng hợp là lúc cô cần trợ giúp.
Cho nên, cô đừng khách sáo, có thể tiện đây giúp được cô, chúng tôi đều rất vui vẻ."
Ông Lý gật mạnh thật đầu, nắm chặt tay Tô Dương Dương: "Cô...!cô tốt, cô không xấu.
Họ, bọn họ...!không nên, nên nói cô."
Cảm giác đau nhói từ tay làm cô hồi thần lại trong cảm động: "Vậy tôi xin mặt dày nhận lấy, cám