Diệp Nhạc Vân nhìn hành lang trống rỗng, rõ ràng là thời tiết tháng năm ấm áp, nhưng đáy lòng cô lại thấy lạnh lẽo.
Cô hít sâu mấy hơi, rồi mới run rẩy vặn nắm cửa sắt phòng thuê, đón cô chắc chắn là bóng tối, điều này làm cô muốn khóc.
Diệp Nhạc Vân bật đèn lên, nhìn những đồ dùng trong nhà đều được cô mua từ chợ đồ cũ.
Cô nhớ lại những vật dụng, bộ đồ ăn có giá trị không nhỏ trong biệt thự Hàn Khải Uy hôm nay, một món đồ tùy ý trong đó phải bằng lương mấy năm trời của cô.
Cô không nghĩ mình thua kém Tô Dương Dương, sao cô lại sống không tốt như cô ấy chứ?
Cô đẹp hơn, tính cách cũng dịu dàng hơn, sao cái gì cô cũng thua cô ấy thế?
Diệp Nhạc Vân tức giận bất bình nghĩ, đúng lúc này, điện thoại để trong túi xách vang lên.
Diệp Nhạc Vân bực bội lấy điện thoại ra, là Tô Dương Dương gọi tới.
Cô định bấm tắt máy, nhưng lại thôi, vứt điện thoại lên sofa, mặc nó đổ chuông.
Một lát sau, chuông mới ngừng kêu, nhưng chưa tới ba giây sau nó lại đổ chuông tiếp.
Diệp Nhạc Vân định để chế độ im lặng, nhưng nhận ra lần này là người nhà gọi tới.
Diệp Nhạc Vân nổi giận nghe máy, chưa kịp a lô đã nghe thấy tiếng khóc đứt ruột đứt gan ở đầu bên kia.
“Tiểu Vân, con nhất định phải cứu em trai con.
Thằng bé suýt bị người khác chặt tay chặt chân rồi!” Mẹ Diệp khóc lóc, giọng nghẹn lại, hơi khàn khàn.
“Con không có tiền, mẹ tìm họ hàng vay đi.”
“Sao con lại không có tiền chứ? Con đang làm việc trong thành phố mà, sao có thể không có tiền được? Mẹ nghe Tiểu Lý ở đầu thôn nói, một tháng bác sĩ các con kiếm được hơn trăm triệu.
Một đứa con gái như con làm gì tiêu nhiều như thế, cứ cho một tháng con được 120 triệu, mỗi tháng tiêu 3 triệu, con vẫn dư 117 triệu.
Con đã làm việc mấy năm rồi, chẳng lẽ không có nổi 900 triệu à?”
“Ai nói con một tháng hơn trăm triệu thì mẹ tìm người ấy mà đòi!”
Mẹ Diệp thấy giọng điệu Diệp Nhạc Vân không tốt thì ngừng khóc ngay, lạnh lùng nói: “Con có ý gì? Mẹ và ba con cực khổ nuôi con lên đại học, nếu không phải vì chu cấp tiền học cho con thì em trai con đâu có phải nghỉ học? Thì nó đâu có chơi bời lêu lổng như bây giờ? Nếu thằng bé nhường cơ hội cho con, nó sẽ như hôm nay sao? Với trí thông minh của thằng bé, chắc chắn sẽ sống tốt hơn con! Giờ con có tiền đồ rồi thì bắt đầu phủi tay đúng không?”
Diệp Nhạc Vân khó chịu nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng căm ghét: “Những lời này mẹ tự lừa mình thì được, chứ đừng nói ra ngoài rồi tự mất mặt, cũng đừng nói khắp thôn rằng con bất hiếu, đối xử tệ bạc với ba mẹ thế nào.
Mọi người đều có mắt, sẽ biết được rốt cuộc ai đúng ai sai! Năm đó, học phí lên đại học của con, là do con xin khoản vay sinh viên, còn phí sinh hoạt là do con làm thuê kiếm được.
Ba mẹ đã bỏ ra đồng tiền nào chứ? Mấy năm nay con không muốn nói mấy lời này, không phải con không để ý, mà vì hai người có ơn sinh thành và nuôi dưỡng con, mấy năm nay con cũng đưa hai người rất nhiều tiền, cũng giúp Nhược Cường không ít lần, phần lớn tiền lương của con đều đưa cho ba mẹ giúp nó rồi.
Mẹ còn muốn thế nào nữa? Có phải ba mẹ cảm thấy rất vui khi liên tục tổn thương con như thế không? Giờ con không có tiền, không có bạn trai, còn phải nuôi cả nhà, sau này ai sẽ lấy con đây?! Mẹ có từng suy nghĩ vì con chưa? Không, mẹ sẽ không bao giờ nghĩ chuyện này, mẹ cho rằng nuôi con trai để dưỡng già, còn nuôi con gái là lỗ vốn, vậy mấy năm nay con trai ba mẹ thương yêu đã làm được những gì, còn con đã làm bao nhiêu chuyện cho ba mẹ?”
Diệp Nhạc Vân nói xong một hơi dài, hít thật sâu rồi nói tiếp: “Mẹ nhìn lại lương tâm mình đi, xem có phải năm đó Nhược Cường vì con mới không lên đại học không? Đừng nói mấy lời vô bổ như, nó vì con mới không học đại học gì đó, nếu nó muốn học, chắc chắn ba mẹ sẽ bảo con giao tiền ra cho nó học, không hề có chuyện vì con nào cả!”
Nói xong câu cuối cùng, Diệp Nhạc Vân bỗng ném điện thoại đi.
Điện thoại đập vào tường,