“Tôi cũng không biết.
Phẫu thuật thẩm mĩ với kĩ thuật trang điểm càng ngày càng tinh vi như vậy, nhưng nếu muốn biến ra một người có gương mặt giống hệt cô ta quả thật không dễ chút nào” Giọng nói của Ninh Cảnh Phong rõ ràng mạch lạc, không hề có bất kì sự dao động nào.
Hàn Khải Uy suy nghĩ về ẩn ý trong câu nói của Ninh Cảnh Phong: “Anh xuất hiện bên cạnh Tô Dương Dương nhằm mục đích gì?”
“Không thể nói ra”
Ánh mắt của Hàn Khải Uy nhìn chằm chằm vào gương mặt của Ninh Cảnh Phong, nói: “Tô Dương Dương không có quan hệ gì với Ninh Duy hết”
“Tô Dương Dương tốt đẹp hơn cô ta.
Nếu như Tô Dương Dương là em gái của tôi, tôi sẽ không trở thành một kẻ trang điểm cho người chết để chuộc tội hộ cô ta như bây giờ”
“Bởi vì tôi và Mạc Nhậm Mộ đều đã kết hôn nên mới có ý muốn giết người như vây?”
“Hai người đàn ông mà cô ta yêu nhất thế gian này đều kết hôn, cô ta không chấp nhận được”
“Bởi vậy nên cô ta làm ra những chuyện như thế này?” Hàn Khải Uy lạnh lùng nói.
“Chuyện cô ta làm không liên quan đến tôi, trong lòng tôi cô ta đã chết từ 10 năm trước rồi.
Nếu như anh hi vọng có thể tìm được manh mối gì đó ở chỗ tôi, thì nói thật, những gì tôi biết cũng chẳng nhiều hơn anh là bao đâu” Ninh Cảnh Phong dừng một lát rồi nói tiếp: “Cho dù cô ta vẫn còn sống sót, thì cô ta cũng không còn là người mà các người từng quen biết, hi vọng cậu với Mạc Nhậm Mộ sớm ngày tỉnh ngộ, đừng để cô ta làm phiền đến nữa”
“Liệu việc anh có thể nhìn thoáng như vậy có liên quan gì đến công việc của anh không?”
“Có lẽ là thế.
Tôi đã nói nhiều như thế rồi, những chuyện còn lại các cậu tự giải quyết đi”
Nói xong Ninh Cảnh Phong liền mở cửa xuống xe.
Hàn Khải Uy cứ thế nhìn theo cho đến khi bóng lưng anh ta hoàn toàn biến mất mới khởi động xe.
Tô Dương Dương bị đánh thức bởi một cơn ác mông, nhưng sau khi tỉnh dậy lại không thể nhớ ra vừa rồi mình nằm mơ thấy gì.
Cô nhìn đồng hồ, nhận ra đã sắp 6 giờ sáng nên quyết định không ngủ thêm nữa.
Cô rời giường rồi đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, thay một bộ quần áo thể thao sau đó chạy bộ quanh biệt thự.
Chạy được một lúc, cô đột nhiên dừng bước.
Những lời mà Lý Chiêu lúc trước từng nói một lần nữa lóe lên trong đầu cô.
Người phụ nữ trong bức ảnh đầu tiên không chỉ có gương mặt giống với Ninh Cảnh Phong, mà hình như cô cũng đã từng gặp người phụ nữ này ở đâu đó rồi.
Rốt cuộc là gặp ở đâu được cơ chứ?
Tô Dương Dương mất một lúc lâu cũng không thể nào nhớ nổi, trí nhớ của cô khá tốt, nhưng cô ngày này qua tháng khác tiếp xúc với đủ các loại bệnh nhân, gặp quá nhiều người, có thể người phụ nữ ấy là một trong số đó.
Tuy nhiên Tô Dương Dương lại ngay lập tức gạt bỏ suy đoán này.
Ngoại hình và khí chất của người phụ nữ ấy vô cùng nổi bật, nếu như cô ấy thực sự đã từng xuất hiện trong cuộc sống của cô thì cô không thể nào không có bất kì ấn tượng gì được.
Sau khi Tô Dương Dương căng cơ giãn khớp và quay trở về phòng liền phát hiện ra đèn tín hiệu ở máy tính bảng của mình đang nhấp nháy.
Tô Dương Dương bước đến cầm máy tính bảng lên thì trông thấy tin nhắn mà Trình Nguyệt Như gửi đến.
Trình Nguyệt Như: “Hai bức ảnh ngày hôm qua mà cô gửi cho tôi đã phân tích xong.
Người phụ nữ ở bức ảnh đầu tiên tên Ninh Duy, mười năm trước mắc bệnh ung thư xương và được điều trị tại Khoa Ung bướu của bệnh viện Nhã Đức.
Bệnh tình của cô ta rất nghiêm trọng, sức đề kháng vô cùng yếu, mặc dù đã phẫu thuật thành công nhưng tình trạng sau phẫu thuật cùng với phản ứng bài xích đều rất lớn.
Sau khi trải qua phẫu thuật, bệnh tình của cô ta không có chuyển biến gì và đã qua đời vào mùa hè 10 năm trước.
Cô ta có người nhà làm nghề trang điểm cho người chết tên là Ninh Cảnh Phong, chắc hẳn là cô cũng đã gặp qua anh ta.
Ở phía bên này chúng tôi cũng đã tìm hiểu một số chuyện từ phía anh ta.
Bức ảnh kia của Ưu Hạnh Mai cũng đã được tiến hành phân tích, có thể thấy được bối cảnh của hai bức ảnh hoàn toàn trùng khớp.
Nhưng thông tin mà nó cho thấy thì lại rất ít, hiện giờ chúng tôi đang xác minh, có lẽ đó là hội trường của nhà tang lễ nào đấy trong phạm vi thành phố.
Nếu như nó được chụp sau khi Ưu Hạnh Mai chết thì phạm vi tìm kiếm sẽ thu hẹp lại.
Nhưng sau khi phóng to bức ảnh lên, từ làn da cùng với chỉ số đàn hồi trên da có thể xác định được rằng cô ta lúc còn sống đã bị ép chụp bộ ảnh này.”
Tô Dương Dương đọc đi đọc lại tin nhắn mà Trình Nguyệt Như gửi 3 lần liền, sau khi chắc chắn rằng cô hoàn toàn hiểu được nó một cách chính xác nhất mới gọi điện thoại qua bên đó.
Trình Nguyệt Như nhanh chóng bắt máy: “Bác sĩ Tô, cô dậy sớm thật đấy”
“Đừng nói với tôi là cô vẫn chưa ngủ nhé?”
“Bị cô đoán trúng rồi.
Mọi