Ninh Duy lại không làm vậy.
Dựa theo ca bệnh mà bác sĩ viết và một vài bản chép tay, kết quả trong thời gian điều trị của Ninh Duy rất tốt, không vì có bệnh mà chậm trễ.
Tô Dương Dương nhìn bệnh án của Ninh Duy, hồi tưởng lại một chút cảm giác nữ sinh thời còn đi học.
Xinh đẹp giống Ninh Duy, thành tích xuất sắc, bệnh còn nặng nhưng kiên cường không chịu khuất phục, không sợ bệnh lâu ngày, quả thực nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình và phim Hàn Quốc thời thanh xuân sẽ rất được nhiều người yêu thích.
Hàn Khải Uy lúc đó quen Ninh Duy, rõ ràng không thích cô ta, thiệt tình không thể nói nổi.
Có điều, ánh mắt tên đại gia nhà cô rất tốt, có lẽ sẽ thích phụ nữ độc lập, tự chủ, quả quyết như nữ hán tử này thật.
Cô với Trình Nguyệt Như là cùng một loại như nhau.
Tô Dương Dương không biết nên vui hay buồn, đả kích mục tiêu cố gắng làm hiền thê lương mẫu của cô mà.
Sau khi Tô Dương Dương xem xong đóng gói bệnh án với bản ghi chép gửi cho Trình Nguyệt Như và nói: Đây là đồng nghiệp của tôi cung cấp cho các cô làm tài liệu tham khảo để điều tra án, hi vọng các cô có thể giữ bí mật, đừng làm liên lụy đến đồng nghiệp kia.
Mãi đến lúc Tô Dương Dương cởi áo dài trắng ra, đi xuống bãi đỗ xe Trình Nguyệt Như mới trả lời lại.
Trình Nguyệt Như: Biết rồi.
Quy trình giữ bí mật chúng tôi rất rõ.
Sau khi Tô Dương Dương gửi lại cô ta một gói biểu tình liền khởi động xe về nhà.
Lúc về đến, Hàn Khải Huy đã ở nhà rồi.
Anh hăng hái mặc tạp dề bận rộn trong bếp.
Tô Dương Dương ném túi xách xuống, nhảy nhót đi vào trong bếp: Đại gia, anh muốn xuống bếp à?
Ừ, muốn ăn gì nào?
Anh nấu gì em cũng thích.
Hỏi em đúng là chẳng có cảm giác thành tựu gì.
Hàn Khải Uy cười nhẹ.
Vậy anh hỏi em lại lần nữa đi.
Hàn Khải Uy cười rộ lên.
Bác sĩ Tô, tối muốn ăn gì nào? Chồng em tự mình xuống bếp.
Tôm om, thịt kho tàu, phật nhảy tường, cung bảo kê đinh...
Tô Dương Dương còn chưa nói xong tên món ăn, Hàn Khải Uy đã dừng động tác, cười nhìn cô: Anh xem em có thể nói ra bao nhiêu tên món ăn.
Tên những món khác sẽ nghĩ dần dần vậy.
Tô Dương Dương rửa tay: Dù sao em cũng không kén ăn, anh làm gì em cũng ăn.
Hàn Khải Uy thuận theo, tâm trạng rất vui vẻ.
Thủ pháp thái rau cũng thay đổi, rõ ràng anh rất hưởng thụ lời khen của bác sĩ Tô.
Tô Dương Dương rửa xong tay, cầm chiếc tạp dề mặc vào.
Sau đó đến bên cạnh Hàn Khải Uy dùng vai cọ cọ tay anh: Đại gia, hỏi anh một câu.
Hử?
Lệnh bắt giam của đội hình cảnh kia với ý kiến của lãnh đạo phân cục có phải do anh bảo người ta phê chuẩn không?
Hàn Khải Uy nhíu mày: Anh bảo bọn họ bắt chính mình ư?
Ban đầu em cũng không tin lắm, trên đường lại xe về nhà nghĩ một chút, cảm thấy có khả năng rất cao.
Sao lại nghĩ như vậy?
Lãnh đạo của phân cục lại không ngốc, cho dù chuyện có liên quan đén anh, bọn họ cũng không có khả năng sau 1, 2 tiếng xảy ra vụ án đã hạ lệnh bắt anh được.
Một là sức ảnh hưởng của anh rất lớn, bọn họ bắt anh lại, chẳng những không giúp được gì cho quá trình phá án, ngược lại sức ảnh hưởng của vụ án và sự chú ý của dân chúng sẽ tăng lên.
Hai, dù bọn họ có muốn bắt anh thật thì cũng phải đợi hôm sau đi làm mở cuộc họp, mọi người phải thảo luận mặt lợi hại của chuyện này thật tốt, xác định được sau khi bắt giữ anh có lợi cho vụ án thì bọn họ mới làm.
Nhưng thực tế chứng mình, sau khi anh bị bắt, chẳng những không giúp được gì cho vụ án làn còn làm cho bọn họ rất bị động, áp lực của một bộ phận dư luận hướng về phía bọn họ.
Em nghĩ kinh nghiệm tra án của bọn họ rất phong phú, sẽ không gậy ông đập lưng ông như thế đâu.
Hàn Khải Uy cười cười: Em nghĩ vì sao anh vào đó? Bị bắt giữ đối với anh mà nối cũng không có lợi chút nào đó.
Tô Dương Dương quả quyết nhìn Hàn Khải Uy: Là vì Ưu Hạnh Mai.
Em đoán đúng không?
Bạn gái cũ của anh ư?
Anh nghĩ cái chết của cô ấy