Thẩm Diệu Quân cười híp mắt nói: “Có, thêm vào cùng nhau đủ một tiểu đoàn rồi.
Nếu em có hứng thú với họ, buổi tối anh sẽ hẹn họ ra.
“Họ hôm nào muốn ra tay với em, anh đừng chỉ đứng một bên nhìn không đến phụ một tay.”
“Anh nhất định tự mình ra tay.”
Trình Nguyệt Như liếc trắng mắt: “Em trước đây cũng từng cho người điều tra Hàn Khải Uy, từng tìm được một người phụ nữ tên Ninh Duy.
Bạn gái cũ của Hàn Khải Uy trong miệng anh có phải là cô ta không?”
“Ừ.
Ít nhất người phụ nữ đó nghĩ vậy, Hàn Khải Uy có xem cô ta là bạn gái hay không thì không biết.”
“Nói vậy cô ta giả chết rồi.
Đây là tinh thần biến thái thế nào chứ? Loại phụ nữ này có đầu óc như thế, làm gì không tốt? Khiến em không hiểu nổi là cô ta đã còn sống, những năm này tại sao không xuất hiện? Tại sao muốn tránh trong bóng tối, xa xa nhìn Hàn Khải Uy?”
“Em lại biết cô ta nhìn từ xa?”
Trình Nguyệt Như lắc lắc đầu: “Chuyện này có hai điểm đáng ngờ, một là Ninh Duy năm đó bị ung thư xương, căn bản không có cách nào sống lâu.
Hai là mặc dù cô ta có động cơ, nhưng không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh, cô ta đã làm những chuyện này.”
“Vậy em cho rằng là ai làm? Ai sẽ ba lần bốn lượt muốn hãm hại Tô Dương Dương, thậm chí còn muốn nổ chết cô ấy? Mà ai lại ra tay với Ưu Hạnh Mai, hơn nữa bày thi thể cô ta thành bộ dáng Ninh Duy? Anh thấy, Ninh Duy là đáng nghi nhất.
Không tin em thử đi xem mộ cô ta, xem có phải trống rỗng không.”
Trình Nguyệt Như ảo não vỗ đầu mình: “Em cũng quên mất điểm này.
Anh đừng nói với em anh đào mộ người ta rồi.”
“Ừ.
Bên trong có hộp tro xương, anh cầm đi giám định rồi, không phù hợp với DNA của Ninh Duy.”
“Năm đó Ninh Duy chỉ là cô gái mười mấy tuổi, sẽ nghĩ tới chuyện phức tạp như vậy?”
“Xem phim truyền hình nhiều rồi.” Thẩm Diệu Quân bình tĩnh nói.
“Anh nói thật?”
“Em không phải từng thấy thiệp mừng Ninh Duy viết mà Tô Dương Dương gửi cho em sao? Cách viết đó không phải rõ ràng chính là thanh thiếu niên xem phim não tàn đến não tàn sao?”
“Quả thực có chút giống, lúc đó em còn nghĩ đồ bệnh thần kinh đó lại nói chuyện như vậy trong cuộc sống hiện thực, nghiền ngẫm từng chữ như vậy không mệt sao?”
“Em lại thử nhớ tấm hình cô ta nằm trên giường hoa và Ưu Hạnh Mai nằm trên giường hoa, góc độ chụp hình đó đều thường dùng trong phim truyền hình.”
Trình Nguyệt Như dò xét hình ảnh lúc đó trong đầu: “Hai bức hình đó em vẫn có chút ấn tượng, theo anh nói, quả thực rất giống.
Nhưng nếu là cô ta làm, vậy cô ta lắp bom trên xe Tô Dương Dương lại có tính toán gì? Làm Tô Dương Dương nổ tung từng mảnh, cô ta còn thế nào lấy hình Tô Dương Dương nằm trên giường hoa?”
“Cần giải thích chuyện này từ góc độ khác.
Đầu tiên, cô ta tại sao bày trí cả mình và Ưu Hạnh Mai thật xinh đẹp, sau đó chụp một tấm hình thật xinh đẹp.
Đó là vì cô ta cho rằng Ưu Hạnh Mai giống cô ta, đều là kẻ thất bại.
Đối với kẻ thất bại, cô ta cần cho sự quan tâm, biểu hiện sự phóng khoáng của mình.
Nhưng Tô Dương Dương không giống vậy, cô ấy là vợ đương nhiệm của Hàn Khải Uy, thân phận cô ấy cao hơn Ưu Hạnh Mai rất nhiều.
Từ sự việc Hàn Khải Uy chèn ép tập đoàn Ưu Hạnh Mai có thể xác định, Tô Dương Dương rất được Hàn Khải Uy sủng ái.
Ưu Hạnh Mai cần được đồng tình, Ninh Duy mới đặt cô ta lên vị trí tương đồng.”.
Đam Mỹ H Văn
“Nếu họ đã đồng bệnh tương liên, tại sao còn muốn giết Ưu Hạnh Mai?”
“Anh khá tò mò, tại sao em cho rằng cô ta muốn giữ lại Ưu Hạnh Mai? Hai người phụ nữ bị ruồng bỏ cùng liên thủ trừ khử chính thất? Đây là không thể nào.
Hàn Khải Uy trước giờ chưa từng thừa nhận Ninh Duy là bạn gái anh ta, nhưng Ưu Hạnh Mai từ nhỏ ra vào nhà họ Hàn, có khác biệt bản chất với Ninh Duy.
Ưu Hạnh Mai sống thực ra là đang tát vào mặt Ninh Duy.
Ninh Duy sẽ không giữ lại cô ta, cô ta chết là sớm muộn thôi.”
“Em rất tò mò, tại sao các anh sẽ cho rằng người đó là Ninh Duy? Là căn cứ vào tin tức gì