Hàn Tuyết nghiêng đầu sang, lại xem mấy tấm hình đó: “Tôi không có cách nào tưởng tượng, cô gái ở chung với tôi sẽ là người trong miệng hai người.”
Ninh Cảnh Phong nói: “Tôi cũng từng không tin, nhưng tôi dùng mười năm, để tin tưởng con bé quả thực là một kẻ điên cuồng.”
“Theo hai người nói, chuyện cô ta muốn làm là tổn thương Tô Dương Dương? Năm đó Tô Dương Dương hẳn chỉ là một học sinh cấp ba, dường như không thù không oán với Ninh Duy, tại sao Ninh Duy sẽ nhắm vào cô ấy?”
“Bà hiểu lầm rồi.
Sau khi Tô Dương Dương kết hôn với Hàn Khải Uy, Ninh Duy mới lựa chọn đối phó cô ấy, Ninh Duy đố kỵ bất kỳ người phụ nữ nào bên cạnh Hàn Khải Uy.”
Hàn Tuyết nghe vậy đột nhiên rùng mình: “Tôi cần gọi điện thoại cho Khải Uy để xác nhận.”
Hàn Tuyết lấy điện thoại đang muốn bấm số, thì nghe thấy giọng của Hàn Khải Uy.
“Cô, con ở đây.”
Ninh Cảnh Phong, chủ nhiệm Hoàng, Hàn Tuyết nghe vậy đều quay đầu nhìn sang.
Hàn Khải Uy chậm rãi đi tới trước mặt ba người, chọn một bàn ngồi xuống: “Con đến cũng là vì chuyện của Ninh Duy.
Cô, lần liên lạc cuối cùng của cô và cô ta là lúc nào? Nói gì?”
“Lần cuối cùng là hai tuần trước, cô ta nói muốn tạm biệt cô trong điện thoại, nói cô ta không có cách nào ở cùng cô nữa.
Cô đã truy hỏi cô ta tại sao, nhưng cô ta không nói, trực tiếp cúp điện thoại.”
Hàn Khải Uy nhìn Ninh Cảnh Phong: “Sao anh xác định cô ta ở đây?”
“Bối cảnh tấm hình anh cho tôi xem chính là ở đây, tôi nhớ ra trước khi em ấy rời đi đã từng nói vài lời, nói muốn đến đây.”
“Người này vẫn là thích làm ra vẻ bí ẩn như vậy.” Hàn Khải Uy hừ nói: “Cô, cô nói cho con biết khoảng thời gian cô ta thường xuất hiện ở đây, con cho người đi tra camera.”
Hàn Tuyết báo vài khoảng thời gian khá khắc sâu trong ấn tượng của bà, vẫn có chút khiếp đảm trong lòng: “Cô ta rốt cuộc đã làm gì? Lại làm ba người như gặp đại địch như vậy?”
Hàn Tuyết nhìn Hàn Khải Uy, ý bảo anh mở miệng.
Hàn Khải Uy nói: “Mười năm trước, con về nước tới làm trợ giảng nửa năm ở trung học trực thuộc Đại học Tấn, cũng chính là trường học Ninh Duy học, trong nhóm trợ giảng trẻ này còn có Mạc Nhậm Mộ.
Chúng con không cách biệt tuổi tác nhiều với học sinh, hiệu quả dạy học rất rõ ràng.
Đồng thời, sự xuất hiện của chúng con cũng có ảnh hưởng tiêu cực, nữ sinh rất sùng bái chúng con, có không ít nữ sinh sẽ nghĩ cách hấp dẫn sự chú ý của chúng con, gửi thư tình, giả bệnh vẫn là nhẹ, nữ sinh quá khích thậm chí xuất hiện tình trạng tự làm hại bản thân.
Cách làm của Ninh Duy là giả trang mình có bệnh hiểm nghèo, đồng thời biểu hiện dáng vẻ ý chí lạc quan.
Tiếp đó để Ninh Cảnh Phong nói đi.”
Ninh Cảnh Phong trừng mắt Hàn Khải Uy, vẫn là tiếp lời: “Khoảng thời gian đó, tâm trạng của em tôi thường xuyên thay đổi, thường khóc to cười to.
Sau đó tôi ép nó đi gặp bác sĩ, bác sĩ chẩn đoán nó bị bệnh thần kinh.
Tôi kêu nó nghỉ học, nó không chịu, nó nói nó muốn đến trường, ngày nào cũng đi, nếu không hai trợ giảng sẽ thương tâm.
Căn cứ vào một loạt sự việc xảy ra sau đó, người lúc đó nó nói chính là anh và Mạc Nhậm Mộ.
Nó nói các anh đều đang theo đuổi nó, nó rất khó xử, lại không muốn tổn thương bất kỳ ai trong hai người.
nó tình nguyện lựa chọn lặng lẽ tra tấn bản thân, cũng không nỡ để hai người khó xử.
Tôi lúc đó rất tức giận, liền đến trường học tìm hai người, không gặp được hai người, nhưng bị Ninh Duy phát hiện.
Nó cầm dao muốn cắt cổ tay, sau đó dao bị tôi cướp đi.
Nó liền khóc nói bị ung thư xương, muốn ra đi không tiếc nuối, muốn làm bạn gái của hai người các anh.
Tôi không còn cách nào khác, lần lượt tìm hai người nói chuyện, kêu hai người thỉnh thoảng đến gặp nó, trong trường quan tâm nó nhiều hơn.”
Ninh Cảnh Phong nói tới đây dừng lại một chút, nói với Hàn Khải Uy: “Tôi không biết anh có suy nghĩ gì với Ninh Duy, Mạc Nhậm Mộ lại yêu Ninh Duy, đồng thời mười năm sau vẫn không quên được.”
Hàn Khải Uy hỏi: “Trước khi cô ta chết làm thế nào? Có thể khiến anh không chôn cô ta vào nghĩa trang của nhà các người? Ngay cả nhập liệm cũng là người khác làm.”
“Thái độ của nó rất kiên quyết.
Tôi chỉ còn một người thân là nó, không muốn để nó chết không nhắm mắt.
Mười ngày