Cô Vợ Dễ Thương

Trong Một Thời Gian Ngắn Không Chết Được


trước sau



"Người gây họa ngàn năm giống như con, trong một thời gian ngắn không chết được đâu, ít giả vờ đáng thương đi." Âm thanh ghét bỏ của chủ nhiệm vang lên từ đầu dây bên kia điện thoại.
Tô Dương Dương hít hít mũi một cái, cáu kỉnh nói: "Cảm động rồi chứ gì? Ngay cả chính con cũng sắp bị mình làm cho cảm động đến khóc."
"Buồn nôn đến đổi ta sắp phun cả cơm tối ra rồi đây."
"Vậy người nhanh nói đi, sao người nhịn cả một tuần lễ rồi mà cũng không gọi điện thoại cho con vậy, cũng không thèm trả lời tin nhắn của con?"
"Con là ai của ta hả, ngày nào ta cũng gửi tin nhắn cho con, gọi điện thoại, vợ của ta sẽ ghen đó nha.

Tuổi còn nhỏ mà sao tư tưởng có thể lệch lạc như vậy cơ chứ, ngày nào cũng muốn chia cắt tình cảm của hai vợ chồng ta."
"Người có dám lặp lại lần nữa hay không hả? Người có tin là con lái xe xông qua đó hay không hả?"
"Xông đến đi, ta lại không có ở thành phố Thương, con có đến cũng vô dụng thôi."
Tô Dương Dương như bị sét đánh: "Hai người cũng đã là vợ chồng, suốt ngày còn không biết xấu hổ mà đi ra ngoài du lịch, có thích hợp hay không hả?"
"Cực kỳ thích hợp, dù sao ta cũng đã nghỉ hưu rồi."
Tô Dương Dương bó tay rồi.

Dường như là chủ nhiệm cảm thấy kích thích Tô Dương Dương khiến cho tâm trạng của mình rất khoái trái, còn nói thêm: "Còn có gì không hiểu thì đi hỏi chồng của con đi.

Haiz, có một số người á hả, bị chồng của mình lừa gạt xoay vòng vòng mà còn không nhận ra, thật sự khiến người nghe thương tâm, người gặp rơi lệ mà."
Tô Dương Dương: "..."
Chủ nhiệm nói xong cũng lưu loát cúp điện thoại.
Tô Dương Dương kéo đến số điện thoại của Hàn Khải Uy, hơi do dự một chút, cũng không gọi, mà lái xe về nhà.
**
Lưu Mộc Miên đang dọn dẹp bát đũa, nghe thấy cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, nghi hoặc quay đầu lại.
Tô Dương Dương đang cúi đầu thay giày ở trước cửa.
"Sao con lại về đây vậy?"
"Nhớ mẹ." Tô Dương Dương miễn cưỡng nói.
"Có quỷ mới tin con á, đã ăn cơm chưa?"
"Chưa có ăn, con đói bụng lắm luôn."
Lưu Mộc Miên ngẩng cổ lên gọi một tiếng lên trên lầu: "Tô Thạch Diễn xuống đây xem con gái cưng của ông đi kìa, tôi thấy hình như là nó sắp bị đuổi ra khỏi nhà rồi, ông cũng nên phụ đạo tâm lý ở phương diện hôn nhân cho con bé đi."
"Lưu Mộc Miên nữ sĩ, mẹ có phải là mẹ ruột của con không vậy?"
"Không phải đâu, con là do mẹ đã nhặt từ bãi rác về đó."
"Lần trước không phải mẹ nói là lên mạng download về hả?"
"Cho dù là mang về nhà như thế nào đi nữa cũng đều chứng minh chuyện con không phải là con ruột của mẹ là sự thật."
Tô Dương Dương đảo mắt nhìn, ngồi thụp một cái trên ghế sofa: "Hay là mẹ nấu cho con bát mì đi, con đau lòng lắm, bây giờ con rất cần có đồ ăn để lấp đầy sự trống rỗng và tâm trạng tĩnh mịch của con."
Lưu Mộc Miên tức giận chọt chọt vào đầu của cô, quay người đi vào phòng bếp bận rộn.
Tô Thạch Diễn đi xuống lầu, ngồi bên cạnh của Tô Dương Dương, sờ sờ tóc và trán của cô, hỏi: "Con sao vậy?"
Tô Dương Dương rất tự giác mà gối đầu lên trên đùi của Tô Thạch Diễn, thuận miệng nói: "Ba ơi, công việc quá cực khổ, con muốn bãi công quá."
"Không muốn làm thì không làm nữa, ba nuôi con."
Tô Dương Dương nghe vậy thì mở to mắt ra: "Ba, cái này không giống như phong cách của ba nha."

"Con gái cũng không cần phải mệt mỏi như vậy, con thích công việc của con thì con cứ làm, nếu như không thích thì con cứ tìm công việc khác, từ từ làm, vui vẻ quan trọng hơn bất cứ thứ gì."
Tô Dương Dương nhìn lên trần nhà: "Con cũng không biết là con thích cái gì nữa, hình như là con làm bác sĩ cũng rất vui vẻ, ngày nào cũng đấu với trời, đấu với người, nhưng mà cũng vui vẻ."
"Vậy thì cứ tiếp tục làm bác sĩ đi." Tô Thạch Diễn cười nói: "Có phải là trong lòng có chuyện gì đó không, con rất ít khi như thế này."
Lưu Mộc Miên đứng trong phòng bếp nghe hai ba con nói chuyện với nhau, vừa bực mình lại vừa buồn cười.
"Con cũng không biết nữa, con cảm giác là gần đây con không hiểu Khải Uy cho lắm, con thấy là con và anh ấy rất gần gũi với nhau, nhưng mà anh ấy có rất nhiều chuyện không nói cho con nghe.

Ba, dưới góc độ của một người đàn ông, ba hiểu chuyện này như thế nào?"
"Đầu tiên ba cần phải hiểu rõ, có phải là gần đây đã xảy ra chuyện gì khiến cho con có cảm giác như vậy, hay là trước kia đã có rồi?"
Tô Dương Dương nghiêng đầu suy nghĩ: "Có lẽ là trước kia đã có rồi, lúc mà con

đối mặt với anh ấy thì con thấy không tự tin, con không nghĩ rằng mình có thể thu hút được những người đàn ông giống như anh ấy bằng sự quyến rũ của mình, chỉ cần anh ấy có một chút khác thường thì con sẽ rất dễ dàng nghĩ đến phương diện này."
"Những lời này, con đã từng nói với Khải Uy chưa?"
"Hình như là con đã từng nói một ít, cụ thể thì con cũng không nhớ rõ nữa."
Tô Thạch Diễn nhẹ vỗ vào trán của Tô Dương Dương, suy tư một chút rồi nói: "Ý kiến của ba có lẽ cũng không quá chính xác, nhưng mà ba vẫn có thể nói về cái nhìn của ba một chút."
Tô Dương Dương gật gật đầu.
"Con là con gái của ba, là do ba và mẹ đã giáo dục, ba biết con có tính tình gì, khiến cho người khác yêu thích như thế nào.

Người nào cũng thích những người và sự vật có màu sắc tươi sáng và rõ ràng, con chính xác là người như thế, con giải quyết công việc bác sĩ, đã gặp phải sự tính toán và đáng sợ của con người, nhưng khi đối diện với lúc người khác bị thương và cần giúp đỡ thì con vẫn sẽ xông đến cứu chữa, con coi đó là điều hiển nhiên vì con không muốn bỏ lỡ bất kỳ người nào cần sự giúp đỡ, mà trong bối cảnh xã hội không có sự chân thật, con bị người ta tính kế mà còn nguyện ý làm như vậy, rất khó có thể nhận được sự trân trọng.

Làm ba của con, ba rất vui vẻ, bởi vì có một cô con gái ngoan ngoãn như vậy, ba nghĩ là đa số những người trên đời này đều sẽ nhịn không được mà yêu con gái cưng của ba."
Tô Dương Dương nghe thấy mà có chút đỏ mặt: "Ba, ba khen con như vậy, con xấu hổ quá đi thôi."
"Ở trong lòng ba, con là người hoàn mỹ như vậy đó."
Tô Dương Dương trở mình nhìn Tô Thạch Diễn: "Còn có gì nữa ạ?"
"Còn có chính là trên thế giới này tồn tại đủ loại người, con trong sáng, tươi mới, có lẽ màu sắc của người khác chính là màu xanh, màu xám, màu đen, có đủ loại tính cách, bối cảnh, cách đối nhân xử thế.

Con có thể không cần phải hiểu và biết cách của người khác, nhưng mà con cần phải hiểu cách của người gần gũi với con, nhất là bạn đời của con, trong số mọi người, đó chính là người đi cùng với con lâu nhất.


Khải Uy là người trong giới kinh doanh, màu sắc của cậu ấy có thể là màu xám, màu xám là một màu trung tính, có năng lực bảo vệ bản thân và người nhà nhất.

Con không cần phải biến thành giống như cậu ấy, nhưng mà con có thể tìm hiểu một chút, ba tin rằng cậu ấy có dự tính, mà tính toán đó chắc chắn sẽ không làm hại con và Tiểu Bảo."
"Sao ba lại biết được?"
"Bởi vì ba là đàn ông."
"Ba, ba nói như vậy, con thấy thoải mái hơn nhiều."
"Gần đây đúng lúc ba có xem Chicken soup for the Soul, vừa vặn có thể dùng được."
"Trước kia ba và mẹ lúc kết hôn có xích mích với nhau không?"
"Đương nhiên là có rồi, mẹ của con chính là loại người có tính cách sáng sủa và tươi đẹp, ba thì khá cứng nhắc.

Lúc mà vừa kết hôn thì thường xuyên bị bà ấy làm phiền đến nỗi đau đầu, còn bởi vì chuyện đó mà sống riêng, sau này đã bị mẹ con chinh phục rồi."
Tô Dương Dương nhìn Lưu Mộc Miên đang bưng tô mì ra: "Mẹ, sao mẹ có thể thu phục ba được vậy?"
"Rất đơn giản thôi, lúc trời tối thì mẹ cố ý mặc quần áo rất gợi cảm chạy đến phòng của ba con, nói: "Đồng chí Tô Thạch Diễn, đồng chí cưới vợ về nhà là để ở riêng và chiến tranh lạnh hay sao.", sau đó ba của con liền giác ngộ thôi."
Tô Dương Dương nhếch miệng nói: "Một chút giá trị tham khảo cũng không có."
Lưu Mộc Miên nổi giận: "Nhanh chóng ăn đi, ăn xong rồi thì trở về nhà của con đi, nhìn thấy con là thấy phiền phức rồi.

Thật vất vả mới về nhà mẹ đẻ được một lần, cũng không biết mua hoa quả đến.

Cục cưng à, con không biết là con đã bị xóa tên khỏi nhà của chúng ta rồi sao, ở đây con là khách đó, ok?".



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện