Hiện tại cảm giác của cô đối với Ninh Duy có chút phức tạp.
Một là thương cảm cô ta, hai là cảm thấy rất tiếc cho hoàn cảnh sống của cô ta.
Trong độ tuổi đẹp nhất, thuần túy nhất mà lại gặp chuyện hủy diệt cuộc sống, cho dù cô ta có muốn thoát ra khỏi đó thì làn khói mù mịt ấy cũng không chịu buông tha cho cô ta.
Tô Dương Dương hỏi: "Chủ nhiệm ôm hết chuyện này lên người của ông ấy là bởi vì bảo vệ cho em à? Ninh Cảnh Phong thì sao? Ninh Duy là người thân duy nhất của cậu ta mà, tại sao cậu ta có thể ra tay được."
"Con đường mà Ninh Duy đi chính là một ngõ cụt, cô ta ở bên ngoài còn nguy hiểm hơn so với trong ngục giam, sau khi cô ta vào đó thì chúng ta có thể vận dụng quan hệ để cô ta có một cuộc sống dễ chịu hơn một chút."
Tô Dương Dương phát hiện lời nói này của Hàn Khải Uy hoàn toàn chính xác.
Chỉ là ai có thể dửng dưng chấp nhận mình mất đi sự tự do chứ?
Huống hồ chi Ninh Duy cũng không phải thật sự bị điên, cô ta cũng có lúc tỉnh táo.
Cô gái này, một đời cũng bởi vì một sai lầm mà đi lệch, từ đó đã bị lệch lạc cả một đường.
Tô Dương Dương phát hiện rằng từ sống cho đến chết đều là một con đường của may mắn và xui xẻo.
Còn chưa được ba mẹ sinh ra đời mà đã bị phá, con đường của một số người đã kết thúc ở nơi đó; sau khi sinh ra không bị bệnh, khỏe mạnh lớn lên, những người này thì thắng lợi; trong cuộc sống dài dằng dẵng không gặp sự tổn thương ngoài ý muốn, cũng không mất đi tay chân, tâm can tỳ phổi, người này lại thắng lợi hơn; có một gia đình tốt đẹp, thành tích, công việc, có một chỗ đứng trong xã hội, người thuộc bộ phận này ít càng thêm ít.
Tô Dương Dương suy nghĩ như vậy, phát hiện chút bí bách nhỏ này của mình quả thật không đáng giá để nhắc tới.
Cô cũng đã may mắn như thế này, không có việc gì phải tự tìm chuyện giày vò cuộc sống tốt đẹp của mình.
Hàn Khải Uy nghe thấy tiếng Tô Dương Dương nhẹ nhõm thở một hơi, sự mất bình tĩnh ở trong lòng cũng dần dần tản đi.
"Thổ hào, bây giờ anh đang suy nghĩ cái gì vậy?"
"Em muốn ở nhà ba mẹ vợ bao lâu thì cứ ở bấy lâu."
"Em muốn ở vài ngày."
"Em muốn ở bao lâu đều được hết, đừng có gánh nặng trong lòng."
Tô Dương Dương xoa xoa mặt của mình, chỉnh máy điều hòa đến 19 độ, sau đó rút vào trong chăn bông.
Cô không biết mình muốn nói gì với Hàn Khải Uy, nhưng mà bây giờ cô không muốn cúp điện thoại.
Dường như là Hàn Khải Uy cũng biết suy nghĩ của cô, anh cũng không cúp máy.
Hai người bọn họ cứ lấy chuyện trao đổi tin tức ở công ty để nói chuyện với nhau.
Không biết là qua bao lâu, Hàn Khải Uy mới nói khẽ: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, em ngủ sớm một chút đi, sáng ngày mai anh dẫn Tiểu Bảo đến nhà ba mẹ vợ ăn sáng."
"Ừm, thổ hào ngủ ngon."
"Em ngủ ngon."
Sau khi Tô Dương Dương cúp điện thoại, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
**
Hôm sau.
Lúc mà Tô Dương Dương vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn thì đã nghe thấy tiếng thét hưng phấn chói tai của Lưu Mộc Miên nữ sĩ ở dưới đầu.
"Cục cưng, Bánh Xe, các con đều đến à.
Vẫn may là hồi sáng này bà ngoại đã chuẩn bị bữa ăn sáng nhiều hơn bình thường, các con nhanh chóng ăn đi, đừng để lại cho mẹ của con."
Tô Dương Dương yên lặng hừ một tiếng, biểu thị kháng nghị.
Lúc này có một bàn tay to lớn ấm áp, khô ráo sờ lên trán của cô.
Tô Dương Dương mở mắt ra, không hề bất ngờ chút nào khi nhìn thấy Hàn Khải Uy.
Tô Dương Dương cười cong cả mắt: "Anh còn không nhanh xuống dưới ăn điểm tâm hả? Đợi một lát nữa em xuất mã thì chắc chắn là ngay cả cặn cũng không còn."
"Em không có ăn như vậy đâu." Hàn Khải Uy cười nói, sờ lấy gương mặt mềm mại, mái tóc lạnh buốt của cô.
Tóc của cô bị máy điều hòa thổi cả một đêm, lạnh lẽo không mang theo một chút nhiệt độ nào, chạm vào giống như là sa tanh.
Tô Dương Dương quay đầu lại nhìn sợi tóc ở trong tay của Hàn Khải Uy: "Sờ một lần là 30 tỷ đó."
"Hạ giá chút đi?"
"Giá vợ chồng." Tô Dương Dương nói nói cười cười hắc hắc.
Hàn Khải Uy thấy cô cười đến híp cả mắt: "Mau thức dậy đi, nếu không thì sẽ đi làm trễ đó."
"Ừm.
Hôm nay em phải đến bệnh viện sớm một chút, hôm nay Cô Chu có bảy ca phẫu thuật, em phải theo dõi toàn bộ quá trình."
"Bận rộn như vậy hả?"
"Bác sĩ trong thể chế đều như vậy hết đó, hận không thể làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, thật ra thì mệt mỏi một chút cũng không có gì cả, mệt mỏi cũng có giá trị, những người làm nghề y luôn sẵn sàng mệt mỏi, có lúc cảm thấy mệt mỏi không có giá trị thì nhìn thấy tương lai đều đen tối."
"Sao đột nhiên lại cảm khác như thế này vậy?" Hàn Khải Uy hỏi.
"Hôm qua có một đàn chị từ chức, chị ấy cách vị trí chuyên gia chỉ còn có một bước nữa thôi, nhưng mà chị ấy đã từ chức rồi." Giọng nói của Tô Dương Dương dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Từ lúc vào trường y cho đến khi từ chức thì chị ấy đã làm bác