"Em không hề nói láo.
" Tô Dương Dương vội vàng nói.
"Tôi chưa hề nói em nói láo mà ngược lại em khiến cho tôi phải phân tích lại một lần nữa, tìm ra được điểm đột phá của vụ án.
" Hàn Khải Uy hôn lên trán Tô Dương Dương một cái: "Em cho rằng tôi sẽ giống như nam chính trong phim truyền hình hoặc trong tiểu thuyết cứ thế hiểu lầm em à? Tôi là người trưởng thành có năng lực phán đoán độc lập, tôi có mắt, có trái tim để nhìn nhận em, tôi tin rằng tất cả mọi thứ tôi nhìn thấy đều là thật, nhất là chuyện liên quan tới em.
"
Trong lòng Tô Dương Dương vô cùng cảm động đưa tay ôm lấy eo Hàn Khải Uy: "Vậy tiếp theo chúng ta phải làm như thế nào? Muốn đi điều tra camera năm đó hay không?"
"Camera năm đó cũng đã bị tiêu hủy rồi, camera công cộng bình thường cũng sẽ không lưu được trong thời gian dài như vậy, đại đa số chỉ lưu được trong vòng bốn mươi tám giờ hoặc một tuần, tận sáu năm trước càng không thể lưu được.
"
Tô Dương Dương trợn tròn mắt đau buồn nhìn Hàn Khải Uy, lúc đầu cảm xúc của Hàn Khải Uy có chút sa sút nhưng lại bị đôi mắt ti hí của cô chọc cười: "Đừng lo lắng, có mấy tin tức em mới cung cấp này thì tất cả mọi chuyện sẽ không tồi tệ như trước nữa đâu.
"
"Em sẽ cố gắng nhớ lại tình hình lúc đó.
"
"Đồ ngốc.
" Hàn Khải Uy càng ngày càng có một cảm giác không biết nên làm như thế nào với cô gái nhỏ này.
Không thể nói cô nhóc này không hiểu nhân tình thế thái, cô ấy đối xử với đồng nghiệp, bệnh nhân và người nhà bệnh nhân rất khéo léo và hòa đồng.
Duy chỉ khi đối mặt với người nhà cô liền biến thành một người hoàn toàn không có kỹ xảo, hoàn toàn đem dáng vẻ chân thực bày ra không hề mảy may lo lắng đối phương sẽ phụ cô.
Ngay thẳng, đơn thuần đến mức khiến cho người không nỡ lừa cô, hung dữ với cô.
Hàn Khải Uy không biết trên đời này có thể có mấy người đối xử với anh giống như Tô Dương Dương vậy.
Nếu như một người dùng sự đơn thuần, đơn giản, không rành thế sự, dùng thái độ thuần túy đối với anh thì anh cũng không hề xúc động.
Đó là bởi vì người kia sẽ dùng thái độ giống như vậy đối mặt với cả thế giới này, đối mặt với tất cả mọi người.
So với một người ít am hiểu về thế sự nhưng vẫn nguyện ý dùng sự đơn thuần và vẻ mặt không nhiễm một hạt bụi đối với anh sẽ mang cho anh sự kinh sợ và cảm động sâu sắc.
Tô Dương Dương thuộc về cái sau.
Cô biết quy tắc của thế giới này, sự hắc ám của xã hội, nhược điểm của nhân tính nhưng cô vẫn tích cực, lạc quan như cũ; cô đã từng nhận sự tổn thương trong tình yêu nhưng khi gặp được tình cảm mới cô vẫn nguyện ý đón nhận nó.
Kiểu người như vậy có ai là không trân quý?
Tô Dương Dương nhéo nhéo cái cằm của Hàn Khải Uy, mặt cười tủm tỉm: "Thổ hào, có phải đột nhiên anh cảm thấy em rất rất đẹp nên không nhịn được yêu em rồi đúng không?"
"Tôi cảm thấy mình phải có hành động để diễn tả, có như vậy thì em mới có thể cảm nhận được càng rõ ràng hơn.
"
Khuôn mặt nhỏ của Tô Dương Dương lập tức trở nên nhăn nhó: "Ngày mai em còn có cuộc phẫu thuật đấy.
"
"Vậy thì làm ba lần thôi, sẽ không ảnh hưởng tới công việc ngày mai của em.
"
"Vậy em sẽ mệt chết mất!"
"Em cảm thấy như vậy à? Đêm nay thử một chút xem sao.
"
Tô Dương Dương: "! "
**
Hôm sau.
Tô Dương Dương đỡ cái eo như muốn gãy ra đi làm, xe vừa dừng ở bãi đỗ xe liền nhận được điện thoại của Chu Ngọc Cầm nói có bệnh nhân cần cấp cứu gấp.
Tô Dương Dương khóa kỹ xe liền chạy vội vào văn phòng, đi theo Chu Ngọc Cầm chạy đến phòng cấp cứu.
Tô Dương Dương vừa chạy vừa lưu ý đến tình hình của Chu Ngọc Cầm.
Bà ấy đi lại rất vững vàng, không mảy may nhìn ra được là một người sắp về hưu.
Yêu cầu về thể chất của bác sĩ cũng không phải là quá cao nhưng khi đi làm thì cả bác sĩ và y tá toàn bộ hành trình đều hay phải chạy đi chạy lại nên hai chân rất hai bị đau mỏi tê liệt.
Sau khi Tô Dương Dương và Chu Ngọc Cầm tiến vào phòng phẫu thuật nhìn qua phim chụp và tình hình vết thương thực tế của bệnh.
Ngoại trừ trên người có mấy chỗ bị gãy xương ra thì trên má trái có một vết cắt dài khoảng năm centimet sâu chừng một centimet, nếu sâu thêm một chút nữa sẽ làm ảnh hưởng đến xương mặt.
Tô Dương Dương nhìn cách ăn mặc của anh ta có lẽ chỉ khoảng hai lăm hai sáu tuổi, một chàng trai có chút của cải.
Lúc này chàng trai đó vẫn còn dùng tính tình ngoan cố để đối đầu với tình hình này thực sự khiến cho người ta lau mắt mà nhìn.
Đồng thời, cô cũng có một dự cảm, người này sẽ là một phiền toái không nhỏ.
Bây giờ Tô Dương Dương làm việc ở bệnh viện Thụy Tân với thân phận là trợ lý của Chu Ngọc Cầm, công việc trước trong và sau phẫu thuật cô đều phải lo liệu.
Tô Dương Dương trợ giúp Chu Ngọc Cầm thay xong quần áo và găng tay vô trùng.
Chu Ngọc Cầm hỏi: "Liên hệ được với người thân chưa?"
"Vẫn chưa.
"
"Để người của khoa y vụ tới xử