Mãi đến lúc tan làm, cô mới rút được ít thời gian đi xem Dụ Phong Dật.
Dụ Phong Dật thấy cô bước vào, lập tức vứt điện thoại xuống, ôm bụng, chỉ trích: “Bệnh viện các chị có phải hạ độc tôi không? Tại sao tôi càng lúc càng khó chịu?”
“Đó là cậu ngứa da.
Bản thân tìm chuyện gây rắc rối, có thể trách ai?” Tô Dương Dương kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh giường, bất lực nói: “Cậu nói xem cậu rốt cuộc muốn làm gì? Tăng độ khó trong công việc của chúng tôi thì tâm trạng của cậu tốt như vậy sao?”
“Không sai.”
Tô Dương Dương nhìn biểu tình hiển nhiên của cậu, ngược lại không thấy bất ngờ: “Cậu muốn quậy bề ngoài chúng tôi quả thực không có cách nào hiệu quả để trị cậu, ám chiêu thì tầng tầng lớp lớp.
Cậu thật sự muốn nếm thử không?”
“Chị muốn chơi luật ngầm? Không sợ tôi kiện chết chị sao?!”
“Sợ ngược lại thì không, chỉ cảm thấy mệt.” Tô Dương Dương chỉ vào thẻ thông tin của Dụ Phong Dật dán trên giường bệnh: “Cậu cũng không phải trẻ con nữa, có thể trưởng thành một chút được không?”
“Chị dám dạy dỗ tôi?”
“Ai cũng không có gan lớn dám tìm cậu Dụ gây chuyện chứ.
Tôi đây không phải đến đây thương lượng với cậu sao? Mọi người làm việc đều để nuôi gia đình và bản thân, có thể giảm bớt việc gây khó dễ trong công việc của nhân viên y tế chúng tôi không?”
“Không thể! Tôi thích thế!” Dụ Phong Dật quay đầu đi, biểu cảm trên mặt không thể thương lượng.
“Cậu đây là không chấp nhận làm hòa rồi?”
Dụ Phong Dật nạt: “Chị dám trước mặt bạn bè truyền thông nói tôi thích chị, chị còn dám hòa giải với tôi sao?! Tiện nghi của cả thiên hạ này đều bị một mình chị chiếm hết à? Không có cửa đó đâu!”
“Cậu không gọi đám phóng viên đó đến trước, tôi có thể nói mấy lời đó sao? Cậu muốn hủy hoại tôi, hủy hoại danh tiếng của bệnh viện, tôi có thể không phản kích? Chỉ có thể để người khác khi dễ tôi, tôi phản kích một chút là tôi không đúng sao? Cậu trai trẻ, cậu có thể nói đạo lý một chút được không?”
“Không nói, tôi không nói đạo lý! Chị có thể làm gì được tôi chứ?”
“Còn có thể đánh cậu!” Tô Dương Dương xắn tay áo nói.
Dụ Phong Dật cảnh giác nhìn động tác của Tô Dương Dương, chuẩn bị khi người phụ nữ này động thủ, anh lập tức ấn chuông, thuận tiện chụp mấy bức ảnh.
Tô Dương Dương thấy biểu cảm nhỏ bé đấy của Dụ Phong Dật, nhún nhún vai: “Được rồi, nói chuyện với cậu so với con trai tôi còn phí sức hơn.
Cậu nói đi giải quyết thế nào? Đánh một trận hay là ăn một trận? Một đàn ông cao 1m8 mấy có thể cho một lời chính xác không?”
...
Nửa tiếng sau, Tô Dương Dương dừng xe trước một nhà hàng nổi tiếng nhất Thành phố Thương: “Cậu chắc chắn muốn đến đây ăn?”
“Sợ rồi sao?”
“Có gì mà sợ chứ? Làm bác sĩ chữa trị chính của cậu, tôi chẳng qua muốn nhắc nhở cậu, cậu có một loạt đồ ăn không thể ăn, đến đây quá lãng phí rồi.”
“Cần chị quản sao!”
Tô Dương Dương âm thầm trợn mắt, gọi nhân viên phục vụ ở tiền sảnh, dưới sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ để được quốc bảo tàn tật trọng lượng lớn ngồi lên xe lăn.
“Cho một phòng bao có thể ngắm cảnh đêm.” Quốc bảo nào đó nói.
“Được.
Mời đi theo tôi.” Nhân viên phục vỵ dẫn Tô Dương Dương và Dụ Phong Dật đến tầng thượng của nhà hàng.Đọc nhanh tại VietWriter
Tầng thượng của nhà hàng gần như đều được làm bằng kính, ngay cả sàn nhà cũng không ngoại lệ.
Đứng ở đây có thể nhìn thấy dòng xe cộ đang di chuyển trên đường cách mấy chục mét, loại cảm giác đó có chút giống như trên con đường thủy tinh trong suốt, mang lại kích thích.
Dụ Phong Dật hưng phấn bừng bừng đợi Tô Dương Dương xấu hổ.
Không ngờ, sau khi Tô Dương Dương bước vào nhà hàng, sắc mặt không có bất kỳ thay đổi gì, ngược lại còn thích thú nhìn dòng xe cộ và người đi đường dưới chân.
Dụ Phong Dật hừ một tiếng, nhận lấy menu, trong lòng lại lóe lên một suy nghĩ.
Cậu ta không tin không thể chỉnh chết người phụ nữ này!
Tô Dương Dương thấy khóe môi của Dụ Phong Dật không che đậy ý cười thì biết người này định làm cái gì rồi.
Quả nhiên, Dụ Phong Dật dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên phục vụ, gọi hết toàn bộ đồ ăn trong quyển menu, sau đó mở vài chai rượu đắt nhất.
Tô Dương Dương sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi, ngồi đối diện với Dụ Phong Dật: “Lần này quá rồi?”
“Bà chị à, nếu như chị bây giờ gọi tôi một tiếng ông nội, tôi có thể trả tiền bữa cơm này.
Sau này, chúng ta ai đi đường lấy, không dây dưa gì nữa.”
“Không