Cô Vợ Dễ Thương

Thân Thế Của Tô Dương Dương Là Một Câu Đố


trước sau



Hàn Khải Uy suy tính một lúc rồi nói: “Tiện thể, giúp tôi điều tra về chuyện của nhà họ Trình.


“Ngài muốn điều tra phương diện nào?”
“Ngoài em trai, điều tra xem Trình Nguyệt Như có phải là còn có anh chị em nào khác không?”
“Cô Trình là cô cả của nhà họ Trình, chưa hề nghe nói là trên cô ấy còn có anh hay chị gì nữa.

” Lâm Nguyên nói.

“Tình hình nhân khẩu thực sự của gia tộc hào môn sẽ không được công bố ra ngoài một cách chân thật đâu.


“Vâng, tôi lập tức đi tra ngay.


Lâm Nguyên nói xong thì quay người rời khỏi.

Hàn Khải Uy cúi mắt nhìn xuống phần văn kiện mỏng manh chỉ có hai trang trên bàn kia, biểu tình có chút trầm tư.

Đối với chuyện của anh cả và chị dâu của anh, mấy năm nay người trong nhà đã từ từ đi ra khỏi nỗi đau thương từ cái chết đột ngột của bọn họ.

Nhưng sự đột ngột lìa đời đó vẫn là vết thương khó mà phai mờ đi trong trái tim của bọn họ.


Mà chuyện này tràn đầy những điểm đáng nghi.

Anh cả không phải là loại người gặp chuyện sẽ kinh hoảng lúng túng, anh ấy có năng lực ứng đối với nguy hiểm rất ưu tú.

Cho dù tình cảnh có mất kiểm soát, cũng sẽ không phải là bộ dạng lúc đó.

Mà khi bọn họ đến hiện trường, chiếc xe đã bị hư hỏng nặng, ngay cả những chuyên gia xe hơi xuất sắc và cảnh sát hình sự đặc nhiệm của tổ chuyên án cũng không thể tìm ra vấn đề nằm ở đâu.

Vụ tai nạn xe biểu hiện quá đỗi hoàn hảo, hoàn hảo đến mức không thể tìm ra bất kỳ lỗi nào.

Thế nhưng, không có sai lầm mới chính là sai lầm lớn nhất.

Những chuyện có liên quan đến đường Minh Dương mà Tô Dương Dương nói với anh càng khiến anh cảm thấy rất nghi ngờ.

Người đàn ông mà Tô Dương Dương nhìn thấy lúc đó có phải là anh cả?
Cô ấy sẽ không nhận sai chị dâu, cũng có video liên quan có thể xác định đối tượng mà Tô Dương Dương đỡ đẻ quả thực là chị dâu.

Vấn đề là có thể xác định đường Minh Dương không phải là hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án, mấy người đó sau khi xảy ra tai nạn xe đã di dời chị dâu đến một chiếc xe khác trên đường Minh Dương là có mục đích gì?
Chỉ là muốn nguỵ tạo hiện trường giả hay là muốn dụ Tô Dương Dương vào?
Nếu như là vế sau, bọn họ dụ Tô Dương Dương vào vụ án này có mục đích là gì?
Hiện tại, Tô Dương Dương là một đứa con gái độc nhất trong một gia đình có gia thế không tệ, những phương diện khác cũng rất ưu tú.

Nhưng những điều kiện này của cô cũng không đủ để thu hút ánh mắt của những người đó, có phải là cô ấy còn tính chất đặc biệt gì khiến cho kẻ đầu têu ở sau lưng kia hứng thú không?
Trước đây anh không có nghĩ đến phương diện này, sự xuất hiện của Trình Nguyệt Như khiến anh dấy lên một tia cảnh giác.

Trình Nguyệt Như quả thực là người đơn giản, thẳng thắn, nhưng mà mấy năm nay cô ta cũng không có đặc biệt đối tốt với ai, cô ta đối xử với tất cả mọi người như nhau, tiếp xúc với người khác cũng có chừng mực rất thích hợp.

Nhưng sự quan tâm và chăm sóc của cô ta đối với Tô Dương Dương đã hoàn toàn vượt qua sợi dây quy tắc ứng xử của cô ta rồi.

Con người Trình Nguyệt Như, nói cô ta đơn giản, cô ta quả thực rất đơn giản.

Nhưng cô ta xuất thân hào môn, tập tính của con em hào môn cô ta không thể không biết, trên người cô ta ít nhiều cũng bị nhiễm một ít.

Ngoài ra, cô ta đã từng làm việc với tội phạm và các vụ án trong nhiều năm, với bối cảnh như thế này, tính cách của Trình Nguyệt Như hẳn rất phức tạp.

Cô ta sẽ không vô duyên vô cớ mà nhìn Tô Dương Dương với cặp mắt khác, nhất định là còn có nguyên nhân mà trước mắt anh vẫn chưa phát hiện được.

Cái nguyên nhân này rốt cuộc sẽ là gì?
Sau khi trầm tư rất lâu, Hàn Khải Uy mở văn kiện đã được mã hóa trong máy tính ra.

Trên màn hình đột nhiên xuất hiện một bức ảnh chụp Tô Dương Dương cùng Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên.

Trên khuôn mặt của cả ba đều nở nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc.

Sự cưng chiều và chăm sóc của Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên dành cho Tô Dương Dương có thể được nhìn thấy từ biểu cảm và ánh mắt của họ.

Từ lý lịch của hai người bọn họ đều không thấy có liên quan gì đến nhà họ Trình, Tô Thạch Diễn mấy năm gần đây cũng không hợp tác với công ty trực thuộc nhà họ Trình và nhà họ Thẩm.


Cho dù có hợp tác, thì với tính khí chỉ biết chỉ huy, không thích làm của Trình Nguyệt Như, cũng sẽ không biết được.

Càng huống hồ, có rất nhiều người từng làm ăn với nhà họ Trình, nhưng cũng không có thấy Trình Nguyệt Như bật đèn xanh cho bọn họ khi điều tra vụ án qua.

Trình Nguyệt Như rất kiên trì tuân thủ nguyên tắc và đạo đức nghề nghiệp trong công việc, về cơ bản không

quá thân thiết với người có liên quan đến vụ án, cũng như không có bất kỳ giao dịch riêng tư nào với người liên quan hoặc người nhà của họ.

Những nguyên tắc này của cô ta gần như bị bỏ qua trước mặt Tô Dương Dương.

Hàn Khải Uy mở thông tin chi tiết của Tô Thạch Diễn, Lưu Mộc Miên và Tô Dương Dương ra, cẩn thận xem những thông tin ghi trên đó.

Đột nhiên, ánh mắt của anh dừng lại, di chuyển con chuột lên trên và lăn đến chỗ nhóm máu của Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên.

Lúc trước không có để ý đến điểm này, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện nhóm máu của bọn họ, đứa trẻ sinh ra không thể là nhóm máu của Tô Dương Dương được.

Tô Thạch Diễn có nhóm máu A, Lưu Mộc Miên có nhóm máu AB, đứa trẻ do bọn họ sinh ra có thể thuộc ba nhóm máu A, B và AB, nhưng không thể thuộc nhóm máu O.

Nhưng mà của Tô Dương Dương lại là nhóm O.

Nhìn thấy phát hiện này, Hàn Khải Uy không có chút thở phào nhẹ nhõm nào.

Mà ngược lại, nếu có thể, anh thà không muốn biết điều này.

Điều này có nghĩa là thân thế của cô gái nhỏ bé thanh thuần ngây thơ kia chính là một câu đố.

Cha mẹ của cô ấy là người khác.

Mà tình yêu và sự quan tâm của Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên dành cho Tô Dương Dương hoàn toàn không phải là giả.

Nếu không có sự chăm sóc của họ, tính cách của Tô Dương Dương sẽ không bao giờ ngay thẳng, lương thiện và giảo hoạt như anh thấy bây giờ.

Hàn Khải Uy đang định tiếp tục xem thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến từ cửa thư phòng.

Tô Dương Dương dụi dụi mắt mang theo vẻ buồn ngủ: “Thổ hào, anh còn chưa bận xong à?”
Hàn Khải Uy tắt máy tính trước khi Tô Dương Dương bước tới: “Sao em dậy rồi?”
“Ngủ được một nửa thì khát nước nên dậy uống nước, thấy đèn trong thư phòng của anh vẫn còn sáng, nên vào xem anh.

Dạo này công việc bận thế sao?”
“Đột nhiên nhớ ra vẫn còn một văn kiện khẩn cấp chưa xử lý.

” Hàn Khải Uy nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô: “Đã xử lý xong rồi, về nghỉ ngơi thôi.


“Ừm.


Ngày hôm sau.

Sau khi ăn sáng xong, Tô Dương Dương và Tiểu Bảo hôn má nhau vài cái rồi mới bế bé con lên xe, để quản gia đưa bé đi học.


Tô Dương Dương lên lầu lấy túi xách, khi xuống lầu thì nhìn thấy Hàn Khải Uy vẫn còn ngồi trên sofa.

“Thổ hào, hôm nay anh không cần đến công ty sao?”
“Hôm nay đưa em đi làm.


“Hả?”
“Lấy đủ đồ chưa?”
Tô Dương Dương phản ứng chậm rãi mà gật đầu.

Hàn Khải Uy cầm lấy túi xách của cô và đi đến nhà để xe trước.

Tô Dương Dương chớp chớp mắt, tí ta tí tửng đi theo phía sau anh, thỉnh thoảng có ông xã đưa đón đi làm, quả thực là tuyệt quá.

Tô Dương Dương thấy bệnh viện càng ngày càng gần thì nói: “Dừng xe ở cửa bệnh viện là được rồi?”
“Văn phòng của em không phải ở toà nhà phía sau đó sao?”
“Lát nữa anh không tiện quay xe.


“Không sao đâu.

” Hàn Khải Uy vừa nói, vừa rẽ hướng một cái, dừng lại ở trước tòa nhà nơi Tô Dương Dương làm việc.

Tô Dương Dương nghiêng người lấy cái túi ở hàng ghế sau, không nhịn được mà hôn lên má Hàn Khải Uy một cái: “Cảm ơn ông xã, tối nay gặp lại.


Nhưng Hàn Khải Uy lại rút chìa khóa xe ra, sau đó xuống xe trong ánh mắt nghi hoặc của Tô Dương Dương, anh đi vòng qua chỗ ghế lái phụ, kéo cửa ghế lái phụ ra.

Tô Dương Dương không hiểu gì cả mà xuống xe.

Vừa được đứng yên, Hàn Khải Uy lại cầm lấy chiếc túi trong tay cô và đi về phía văn phòng của cô.

Tô Dương Dương bối rối nhìn bóng lưng của Hàn Khải Uy, tự hỏi hôm nay thổ hào nhà cô bị gì thế.

Chẳng lẽ là bởi vì 450 triệu tối qua?
Tô Dương Dương xoa xoa mặt, chạy qua đó.

.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện