“Nếu còn làm phiền nữa, thầy sẽ block em.
Không biết nhìn gì hết, không biết sư phụ của em phải bồi bạn với sư mẫu sao, làm phiền bọn ta show ân ái.”
“Thầy và cô chơi vui nha, lúc về em mời thầy cô ăn cơm.”
Sau khi bị chủ nhiệm mắng, Tô Dương Dương cũng có khẩu vị ăn hơn không ít.
Sau khi ăn xong cơm, Tô Dương Dương đến tiệm bánh ngọt ở bên cạnh quán ăn mua một ít đồ ngọt và sữa bò.
Lúc về văn phòng, Chu Ngọc Cầm đã về vị trí rồi.
Tô Dương Dương đặt túi đựng đồ ngọt và sữa bò lên bàn của Chu Ngọc Cầm.
Chu Ngọc Cầm ngước mắt lên, bình tĩnh mà nhìn cô.
“Cô Chu, em xin lỗi cô vì sự không hiểu biết của em trong thời gian này.
Hồi nãy em đã nói chuyện với lãnh đạo trước, mới phát hiện em có thành kiến với cô trong vô hình, cô nói cái gì, em đều muốn phản bác một chút theo thói quen.
Là em quá ấu trĩ rồi, mong cô tha thứ.”
“Tôi nhận lời xin lỗi của cô, còn mấy thứ này cô tự ăn đi.”
“Cái này là em đặc biệt mua cho cô, buổi chiều và tối cô còn có vài ca mổ nữa, có thể ăn chút gì đó để dưỡng sức một lúc, nếu không sẽ rất mất sức.”
Chu Ngọc Cầm không nói gì nữa, nhưng cũng không có đụng vào túi đồ đó.
Tô Dương Dương về vị trí của mình, bắt đầu làm báo cáo và ghi chép về ca mổ buổi sáng.
Các bác sĩ ở độ tuổi của cô là thời gian để thu thập các ca bệnh và kinh nghiệm, nhưng hầu hết các ca mổ mà cô có thể đảm nhận là những ca mổ tương đối đơn giản, hầu hết đều là những ca mổ tương tự.
Cùng một phẫu thuật mà làm đến vài chục một trăm lần, rất dễ bước vào giai đoạn nhàm chán, nhưng cô thường bị chủ nhiệm mắng, bảo cô phải kiên nhẫn.
Vì vậy, cô không có bài xích những phẫu thuật lặp đi lặp lại này, và thường sẽ tổng kết lại, cố gắng xử lý căn bệnh tương tự tốt hơn vào lần sau.
Lúc Tô Dương Dương đang chuyên chú nhìn máy tính, Chu Ngọc Cầm liếc nhìn cô và túi đồ trên bàn một cái, sau đó tiếp tục bận rộn.
Khi Hàn Khải Uy đến công ty, Lâm Nguyên đã đợi anh ở văn phòng.
Lâm Nguyên đặt một tập hồ sơ được niêm phong đến trước mặt Hàn Khải Uy: “Thưa ngài, tài liệu mà ngài muốn ở trong đó.”
Hàn Khải Uy mở túi tài liệu, cẩn thận đọc nội dung ở trên đó, càng đọc thì màu sắc đôi con ngươi càng trầm xuống.
Lưu Mộc Miên bị tử cung lạnh, dẫn đến không thể mang thai.
Năm thứ ba kết hôn, cả hai đã từng rời thành phố Thương đi làm gần một năm, sau khi trở về thì bên cạnh họ đã mang theo một đứa bé.
Hàn Khải Uy hỏi: “Họ đã rời khỏi thành phố Thương rồi đi đâu?”
“Được mời đến thiết kế khuôn viên mới cho một học viện nghệ thuật, dự án đó tổng cộng kéo dài gần hai năm.
Sau đó, vì ông cụ Tô bệnh nặng nên nửa chừng quay về một lần.
Lúc đó bên cạnh ông Tô và bà Lưu đã mang theo mợ chủ rồi.
Khi đó, mợ chủ chắc chỉ một hai tháng.”
“Đi điều tra DNA của Trình Nguyệt Như.”
“Tư liệu của pháp y Trình đều bị phong toả rồi, cô ta là một người rất cảnh giác, muốn lấy được một chút đồ gì từ trên người cô ta để về làm hoá nghiệm thì có chút khó.”
“Cậu nghĩ cách đi.”
“Vâng.”
Sau khi Lâm Nguyên rời khỏi, Hàn Khải Uy đã đóng hồ sơ lại và khóa nó trong két mật mã của văn phòng.
Với tâm tư cẩn mật của Trình Nguyệt Như, khi cô ta phát giác có sự quen thuộc kỳ lạ với Tô Dương Dương thì chắc hẳn đã đi so sánh ADN của hai người rồi, kết quả nằm trong tay của cô ta.
Thế nhưng, không thể mạo muội đi hỏi rõ cô ta được.
Anh phải biết trước là chuyện gì thì mới có thể bảo vệ người phụ nữ nhỏ bé ngốc nghếch đó được.
Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên nuôi cô ra tính cách như bây giờ, với tư cách là chồng cô, anh phải tiếp tục bảo vệ cô.
Lúc Tô Dương Dương đang chuẩn bị tan làm thì nhận được điện thoại của mẹ: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
“Không có chuyện gì thì không gọi con được à?”
“Đương nhiên là được rồi.
Điện thoại của con luôn mở máy chào đón mẹ 24 giờ một ngày.” Tô Dương Dương liếc nhanh báo cáo hôm nay làm, sau khi thấy không có vấn đề gì thì lưu lại: “Mẹ, có phải mẹ nhớ con rồi không?”
“Bớt dát vàng lên mặt con đi, mẹ bận muốn chết, làm gì rảnh gọi con.”
“Bà Lưu, mẹ còn cứng miệng nữa, tối nay con sẽ để mẹ một