“Em đã cố gắng để hiểu những gì anh ấy đã làm cho Ninh Duy trong khoảng thời gian này, về mặt lý trí em tán thưởng hành động của anh ấy, chí ít nó thể hiện rằng anh ấy là người đàn ông có ơn tất báo, trọng tình trọng nghĩa.
Nhưng em sợ anh ấy yêu Ninh Duy.” Hàn Vân Nhi nói, bàn tay siết lại thành quyền: “Ninh Duy vì cứu anh ấy mà cả đời bị huỷ, trở thành bộ dạng như bây giờ.
Mạc Nhậm Mộ còn có thể yêu người phụ nữ khác sao?”
Tô Dương Dương trầm mặc một hồi: “Chị nghĩ, anh ta đồng ý kết hôn với em, nhất định là muốn buông bỏ chuyện năm đó, trải qua cuộc sống bình thường.
Em là vợ của anh ta, lúc Ninh Duy xuất hiện, cũng là lúc anh ta không thể đối mặt với chuyện đó nhất, em hãy thử thấu hiểu anh ta, cùng anh ta gắng gượng qua những ngày này.
Đợi chuyện qua rồi giải quyết chuyện của hai người.”
“Chị thật sự nghĩ như vậy sao?”
“Nếu như chuyện xảy ra trên người chị, chị sẽ làm như vậy.
Giữa vợ chồng bình thường có thể cãi nhau riêng với nhau, khi đối diện với người ngoài thì phải nghiến răng đối đãi, sau đó rồi hẵng đấu đá, cãi nhau.”
“Chị dâu, suy nghĩ của chị thật đặc biệt.”
“Ba mẹ của chị làm như vậy đó, hơn nữa tình cảm của bọn họ rất tốt.
Chị cảm thấy cách này có thể tham khảo một chút.”
“Ừm.
Nghĩ kỹ lại thì hình như ba mẹ em cũng đi theo con đường này, EQ của bọn họ đều rất cao, hỉ nộ đều rất ít khi bày ra mặt, căn bản là không biết bọn họ cãi nhau khi nào, làm hoà khi nào nữa.” Hàn Vân Nhi cười khổ: “Em cũng là do sống ở hoàn cảnh như vậy lâu rồi, nên cũng ít khi lộ cảm xúc của mình khi ở bên ngoài.”
“Ba chồng mẹ chồng trước đây là thương nhân, thương nhân đi trên thương trường nếu như quá để lộ cảm xúc cá nhân thì rất dễ bị người ta lợi dụng hoặc nhằm vào chỗ yếu.
Anh hai em ở bên ngoài cũng vậy, còn ở bên trong thì tuỳ ý lắm.”
Hàn Vân Nhi gật gật đầu.
“Em là người thông minh, em chỉ cần tĩnh tâm lại và suy nghĩ, chắc chắn có thể suy nghĩ càng toàn diện hơn chị nữa.” Tô Dương Dương vỗ vỗ vai Hàn Vân Nhi: “Em chồng, chị tin em nhất định sẽ có thể xử lý tốt.”
Hàn Vân Nhi ôm lấy Tô Dương Dương: “Chị dâu, cảm ơn chị.
Anh hai có thể lấy được chị là quá tốt rồi.”
Tô Dương Dương hắc hắc cười vài tiếng rồi đi ra ngoài.
Hàn Vân Nhi ngồi tại chỗ sững sờ rất lâu, ánh mắt có chút trống rỗng mà nhìn em bé nhỏ đang nằm trên giường.
Tay chân của tiểu bảo bảo mềm mại giống như những củ sen nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ mới lớn hơn nắm tay mang máng có dáng vẻ của Mạc Nhậm Mộ.
Bé cưng giống như là cảm nhận được ánh mắt của mẹ, nghiêng đầu qua, vừa phun nước bọt, vừa nhìn Hàn Vân Nhi, trong đôi mắt đen láy mang theo sự lấp lánh và ngây thơ mà chỉ trẻ con mới có.
Hàn Vân Nhi nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của bé, tiểu bảo bảo phun nước bọt càng vui vẻ hơn nữa.
Trên mặt Hàn Vân Nhi bất giác lộ ra một nụ cười mềm mại.
Một tay khác của cô cầm lấy điện thoại, gọi cho Mạc Nhậm Mộ.
Chuông điện thoại reo lên một hồi rồi mới được nhấc máy: “Vân Nhi, em…”
Hàn Vân Nhi ngắt lời của Mạc Nhậm Mộ: “Mạc Nhậm Mộ, xử lý chuyện giữa anh và Ninh Duy cho sạch sẽ, sau đó lăn về bên cạnh tôi xử lý chuyện của chúng ta! Tính nhẫn nại của tôi không nhiều, anh xem sao rồi làm đi.”
Mạc Nhậm Mộ sững sờ: “Bà xã, cảm ơn em.
Anh sẽ xử lý nhanh nhất có thể, sau đó quay về bên cạnh em.”
“Tôi chỉ cần một Mạc Nhậm Mộ thuộc về tôi, Mạc Nhậm Mộ mang theo vết tích của Ninh Duy thì tôi không cần!”
“Được.”
Hàn Vân Nhi cúp điện thoại.
Cô không tin, cô không xử lý được một cuộc hôn nhân.
Tô Dương Dương và Hàn Khải Uy ở lại nhà tổ vào cả hai ngày cuối tuần.
Diện tích của nhà tổ lớn hơn biệt thự, Bánh Xe vui vẻ hết cỡ.
Mới sáng sớm dậy đã chạy lung tung khắp nơi, kéo cũng kéo không được, giẫm hư hết đám rau mầm của Lương Nhu.
Tô Dương Dương kéo theo Hàn Vân Nhi và tiểu bảo bảo đi dạo quanh ngọn núi phía sau của nhà tổ, khí sắc của Hàn Vân Nhi tốt hơn không ít, nụ cười cũng nhiều hơn.
Sự thay đổi của Hàn Vân Nhi khiến Lương Nhu yên tâm hơn rất nhiều.
Trước khi Tô Dương Dương phải về, Lương nhu kéo tay cô không buông: “Con gái, cảm ơn con đã khuyên Vân