Diệp Nhạc Vân nấp trong bóng tối nhìn giọng nói của Tô Dương Dương và Tiểu Bảo biến mất trong cánh cửa điện tử, bàn tay siết chặt lại.
Trong đôi mắt của Diệp Nhạc Vân có mang theo sự không cam và nghi hoặc: “Tô Dương Dương, tại sao khởi điểm của chúng ta như nhau, nhưng cuộc đời của tôi càng lúc càng không có hy vọng, còn cô thì không có bất kỳ ảnh hưởng gì, ngay cả con riêng của chồng cũng đối với cô rất tốt? Giữa chúng ta rốt cuộc đã thiếu điều gì? Tại sao tôi vì để sống tiếp mà chỉ có thể nấp trong bóng giống tối giống như một tên trộm nhìn cô?”
Diệp Nhạc Vân nói xong, vẫn núp sau cây cảnh như một cái bóng, nhìn tòa nhà dân cư đang dần dần tối đen.
Tô Dương Dương vốn định sẽ gọi điện thoại cho chủ nhiệm vào ngày về bệnh viện báo cáo, nói chuyện Chu Ngọc Cầm cho cô kết thúc khoá huấn luyện sớm.
Kết quả là bận một hồi rồi lại quên béng, mãi đến trưa ngày hôm sau mới nhớ ra.
Vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho chủ nhiệm, bị chủ nhiệm mắng té tát.
“Tô Dương Dương, em có thể để cho tôi sống thêm vài năm không?! Hôm nay em mới làm bác sĩ sao? Lần đầu tiên đi huấn luyện sao? Em thấy có ai chưa kết thúc kỳ huấn luyện mà đã mặt dày vô sỉ chạy về chưa hả?”
Tô Dương Dương suýt chút nữa đã bị ngụm canh làm sặc, ho khan một hồi rồi mới nói: “Sư phụ, em là lần đầu tiên đi tập huấn đó.”
Chủ nhiệm bị nghẹn lời, rồi lại nhanh chóng điều chỉnh tinh thần, tiếp tục phun nước bọt: “Lúc em nhận được túi hồ sơ đó của Chu Ngọc Cầm thì không biết gọi điện thoại cho tôi à?”
“Em không biết là kỳ tập huấn phải đủ hạn rồi mới được về a.
Cô Chu nói bà ấy phải làm thủ tục nghỉ hưu, đã không còn gì để dạy em nữa, bảo em về bệnh viện ban đầu đi.”
“Em nói như thế nào?”
Tô Dương Dương lúc này có chút run rẩy, liều mạng mà nuốt nước bọt: “Em nói cảm ơn bà ấy thời gian này đã giúp đỡ và dạy dỗ em, kết quả là bà ấy từ chối rồi.”
“Chu Ngọc Cầm đây là có ý gì thế?” Chủ nhiệm lẩm bẩm.
“Em cũng không biết.”
“Ai hỏi em?!” Chủ nhiệm bực bội mắng.
“Được rồi.
Sư phụ, thầy cảm thấy cô Chu là đang cố ý làm khó em không?”
“Con người Chu Ngọc Cầm chưa bao giờ thể hiện bản thân mình ra ngoài, tâm tư khó mà đoán được.”
“Người như vậy mà thầy còn sắp xếp cho em theo bà ấy trong thời gian huấn luyện?! Thầy đúng là sư phụ mà.”
“Tôi lúc đó chưa quyết định cụ thể là em phải theo chuyên gia nào, là bà ta chủ động gửi thư mời cho tôi.”
Tô Dương Dương kinh ngạc không ngớt: “Cô Chu chủ động muốn em theo bà ấy? Nhưng sao bà ấy lại biết em chứ?”
“Em hỏi tôi, tôi đi hỏi ai đây?”
Tô Dương Dương suy nghĩ, cô và Hàn Khải Uy đã xuất hiện ở những dịp đại chúng vài lần rồi, Chu Ngọc Cầm có thể là đã nhìn thấy.
Nhưng mà, con người nghiêm túc kỹ lưỡng như vậy, sẽ quan tâm đến tin tức bát quái sao?
Chủ nhiệm thấy học trò yêu quý của ông vậy mà lại không có cãi lại, vô cùng có trách nhiệm của sư phụ mà nói: “Tôi kêu người đi nghe ngóng thử, buổi chiều đi do thám ý tứ của viện trưởng, có manh mối rồi thì nói cho em biết.”
“Cảm ơn sư phụ.”
Chủ nhiệm hậm hực mà cúp điện thoại, Tô Dương Dương cất điện thoại đi, vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
Sau khi giải quyết cơm canh xong, thì nhận được điện thoại khám gấp.
Một chiếc xe buýt của trường tiểu học và một chiếc xe tải đã va chạm ở gần bệnh viện, những người bị thương đang được chở đến bệnh viện.
Tô Dương Dương vội vàng nhét đồ ăn trong đĩa cơm một hơi vào miệng, hàm hồ không rõ chữ mà nói với Tiểu Yên: “Dọn dẹp giùm chị một lát, chị về phòng phẫu thuật đây.”
“Chị Tô, chạy từ từ thôi.
Ở đó còn có bác sĩ trực nữa.” Tiểu Yên bất lực mà la lên một câu, phát hiện là căn bản không có tác dụng gì cả, Tô Dương Dương đã chay mất hút từ lâu rồi.
Tô Dương Dương vừa nhai thức ăn trong miệng vừa nhanh bước chạy đi.
Chạy ngay khi vừa ăn no chính là tìm chết.
Trong cuộc sống bác sĩ vài năm nay, cô đã học được cách chăm sóc sức khoẻ mà không trì hoãn công việc của mình.
Cô đã thử cố gắng hạn chế tối đa việc phần thân trên bị rung lắc khi đi bộ nhanh làm ảnh hưởng đến chức năng của dạ dày và ruột.
Khi Tô Dương Dương đến phòng phẫu thuật, bệnh nhân đã được đẩy vào phòng phẫu thuật rồi.
Tô Dương Dương liếc mắt nhìn bệnh nhân một cái.
Trên đầu, mặt