Hàn Khải Uy tiếp tục nói: "Diệp Nhạc Vân đã không cùng đường với em rồi, vì không để cô ấy xuất hiện khóc than trước mặt em làm em mềm lòng.
anh nói trước chuyện của cô ấy cho em biết, để em có chuẩn bị tâm lý."
"Em biết, tình bạn giữa em với cô ấy đã không còn rồi.
Em cũng không ngốc, bị một người coi thường nhiều lần, em còn mặt dày sáp lại."
Hàn Khải Uy nghe vậy cười khẽ vài tiếng: “Vợ của anh thông minh nhất."
"Cái đó đúng."
"Mẹ đang thương lượng chuyện tự làm bánh, em về xem công tác chuẩn bị của bà đi."
"Ừ, thổ hào tạm biệt."
Tô Dương Dương khởi động xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe bệnh viện.
Từ bệnh viện về đến nhà có một đoạn đường khá chếch, người đi lại cũng ít.
Tô Dương Dương có cảm giác lúc vào đường này, sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Quả nhiên, sau khi rẽ vào đường này thì có một chiếc xe đi ngược chiều xông đến.
Tô Dương Dương phản xạ đảo quanh tay lái, nhìn khoảng cách với mấy chiếc xe đằng sau, mở đèn pha, giẫm chân ga vọt đến chiếc xe kia.
Đánh nhau xem là khí thế, ai sợ trước thì người ấy thua.
Huống hồ chiếc xe này của cô dù sao cũng an toàn hơn chiếc xe rởm kia.
Một loạt tiếng thắng xe chói tai, Tô Dương Dương lạnh lùng nhìn chiếc xe kia nhìn chiếc xe kia sắp chồm lên xe mình, nhanh chóng đánh tay lái, quay đầu rời đi.
Tô Dương Dương nhìn đuôi xe đằng sau trong màn đêm, chiếc xe rởm này còn không có biển số.
Tô Dương Dương không biết người khác lúc này nghĩ gì, có mấy người thật sự muốn giết chết mấy người này.
Hay lắm sao, có việc nói thẳng, bất mãn thì vung nắm đấm, đánh nhau một trận, cả ngày làm mấy chuyện nhảm nhí thế này làm gì?
Không có việc gì chơi sao?
Nếu vô cùng muốn chơi, bà cô đây tiếp?
Trên thế giới nào có chuyện tốt như vậy!
Tô Dương Dương nổi bão trong lòng, gọi điện thoại cho Trình Nguyệt Như.
Điện thoại vang lên một lúc mới có người nghe.
Trình Nguyệt Như lười biếng ngáp một cái nói với bên kia: “Bác sĩ Tô, có chuyện gì vậy? Nói chuyện có thể, có việc thì nhanh chóng cúp điện thoại."
"Cậu không phải cảnh sát nhân dân sao? Vì nhân dân phục vụ đâu?"
"Cậu không phải Bạch Y thiên sứ sao? Ai cậu cũng cứu?" Trình Nguyệt Như miễn cưỡng phản bác.
"Mình bị người theo dõi rồi, vừa nãy có một chiếc xe muốn đâm mình."
"Đâm rồi sao?"
"Không có.
Mình giẫm chân ga tiến lên lúc sắp đúng phải thì người kia đảo tay lái chạy đi."
Trình Nguyệt Như dừng thật lâu, mới chậm rì rì nói: "Bác sĩ Tô, cậu thật là tài cao lớn mật, tại hạ bội phục bội phục."
"Có thể đừng buồn nôn thế không? Chuyện này bình thường cậu xử lý thế nào? Mình sợ thổ hào nhà mình mắng."
"Thổ hào nhà cậu lúc này cũng biết rồi, cậu xem bên đường có sầu riêng không mua hai trái về.
Quỳ hết vỏ sầu riêng, còn có thể ăn phần bên trong bổ huyết khí, một công ba việc."
"Chị ạ, mình nghiêm túc đấy." Tô Dương Dương như đưa đám.
"Mình đang đùa sao?" Trình Nguyệt Như tức giận nói: “Người đứng sau án tử của Ninh Duy còn không tra ra, lãnh đạo mỗi ngày gọi điện thoại tạo áp lực cho pháp y và đội cảnh sát hình sự.
Người đàn ông của cô nhỏ cậu tìm luật sư giỏi nhất làm vụ Ninh Duy, mình sắp rầu chết rồi! Người bây giờ mình không muốn gặp có cả cậu! Cho nên, đừng phiền mình, mình sắp điên rồi!"
"Không phải Ninh Duy đã nói rồi sao?"
"Mấu chốt là còn chưa nói đến chỗ mấu chốt, luật sư đã toàn quyền phụ trách.
Luật sư này thì khỏi phải nói, giác ngộ nghề nghiệp cao đến mức mình không muốn nói, tớ đưa ra giá tiền gấp mười lần Mạc Nhậm Mộ đưa ra, anh ta cũng không nhận, chỉ làm luật sư chuyên trách cho Ninh Duy.
Mình tức giận nghĩ làm thủ hạ của Thẩm Diệu Quân là thiệt thòi cho anh ta."
Đọc nhanh tại VietWriter
"Mạc Nhậm Mộ vì sao lại mời luật sư?
"Lẩn tránh nguy hiểm, lần nữa muốn giám định tư pháp, muốn giảm tội cho Ninh Duy."
"Chỉ cần Ninh Duy tâm thần phân liệt, hơn nữa cô ấy bị như vậy do nguyên nhân bi thảm mà thành, lúc định tội sẽ xem xét giảm nhẹ."
"Vậy thì không giống rồi.
Có luật sư tham gia sẽ ảnh hưởng tốc độ phá án, án tử càng kéo dài khả năng sai số trong đo lường nguy hiểm càng nhiều.
Tâm lý của Ninh Duy đặc biệt vượt qua