Đêm khuya.
Khi Tô Dương Dương xuất hiện ở trước mặt Trình Nguyệt Như, Trình Nguyệt Như thật sự rất muốn ụp tô mì lên đầu của cô.
Không cần nghĩ cũng biết là ai sẽ đến cùng với Tô Dương Dương.
Hai vợ chồng này cảm thấy cuộc sống của cô dễ chịu quá cho nên rảnh rỗi lại muốn kiếm chuyện phiền phức cho cô đúng không?
“Hai người muốn làm gì?”
“Pháp y Trình, tôi muốn gặp Ninh Duy.” Tô Dương Dương nhỏ giọng nói, cô có cảm giác lại gây phiền phức cho Trình Nguyệt Như nữa rồi.
“Vậy hai người cứ đánh một trận với hai tên điên trong nhà xác trước đi rồi nói tiếp.”
“Ninh Cảnh Phong và Mạc Nhậm Mộ sao?”
“Chúc mừng cô, đáp đúng rồi.” Trình Nguyệt Như khó chịu nói.
“Tôi đi khuyên bọn họ giúp cô.”
“Được.
Sẵn tiện làm công tác tư tưởng với bọn họ luôn đi, tôi muốn giải phẫu.”
“Ừ ừ.” Tô Dương Dương ngoan ngoãn đáp.
Trình Nguyệt Như quay đầu hừ một tiếng, rồi túm lấy Tô Dương Dương một cách thô bạo, dẫn đi.
Trong nhà xác.
Mạc Nhậm Mộ mặt mày trắng bệch ngồi trên chiếc ghế cách giường xa nhất, ánh mắt đờ đẫn nhìn thi thể bị đắp vải trắng.
Gương mặt trắng bệch không còn chút máu kia có cảm giác như tai họa sắp sửa rơi xuống đầu rồi.
So với Mạc Nhậm Mộ thì Ninh Cảnh Phong có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Anh nắm lấy bàn tay cứng đờ của Ninh Duy, nhẹ nhàng vuốt ve, giống như đang vuốt tay của người sống vậy.
Hai người nghe thấy tiếng bước chân nhưng không hề quay đầu lại.
Ninh Cảnh Phong cũng không thèm ngẩng đầu lên nói thẳng: “Tôi không cho phép các người giải phẫu em ấy! Có nói gì cũng không được!”
Tô Dương Dương run giọng nói: “Anh Ninh.”
Ninh Cảnh Phong đột nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Tô Dương Dương, giây phút ấy giống như anh muốn xuyên thủng cơ thể cô, làm cô chết không có chỗ chôn.
Tô Dương Dương nuốt nước bọt, vẫn cố chịu đựng ánh mắt kinh khủng của Ninh Cảnh Phong mà bước qua đó, hơi nhếch khóe môi, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Tôi muốn nhìn cô ta một chút, có được không?”
“Không được!” Ninh Cảnh Phong từ chối không chút do dự.
Tô Dương Dương đã đoán được anh sẽ nói như vậy: “Tôi không có ý gì cả, chỉ muốn xem cô ta một chút thôi.
Anh Ninh, đây không phải là chuyện anh đã từng tiếc nuối sao? Bây giờ cô ta cho anh cơ hội này, vì sao anh lại chấn động đến vậy?”
Cơ thể Ninh Cảnh Phong cứng đờ, lưng còng xuống, thiếu chút nữa đã không nắm được bàn tay lạnh lẽo kia.
Tô Dương Dương nhìn về phía Mạc Nhậm Mộ.
Từ lúc cô bước vào đến giờ, Mạc Nhậm Mộ không có bất cứ phản ứng gì cả, giống như hồn phách cũng đã sớm tan biến theo cái chết của Ninh Duy rồi.
Ninh Cảnh Phong lạnh nhạt nói: “Là Trình Nguyệt Như bảo cô lại đây?”
“Là tôi bảo Khải Uy đưa tôi lại đây.” Tô Dương Dương ngồi xổm xuống bên cạnh xác chết của Ninh Duy: “Anh Ninh, anh có tin tôi không?”
Ninh Cảnh Phong nghiêng đầu nhìn Tô Dương Dương, không hiểu Tô Dương Dương đang có ý gì.
Tô Dương Dương bất giác nói năng nhẹ nhàng hơn: “Tôi và anh đã cùng nhau khâm liệm cho rất nhiều người, lần này cũng để tôi khâm liệm giúp cô ta được không?”
“Em ấy hận cô!”
“Có lẽ cô ta đã không còn cảm xúc ấy nữa rồi.
Thật ra anh cũng tin rằng em gái của anh không phải hạng người ác độc như vậy đúng không? Cô ta chỉ là gặp phải chuyện đau lòng vào độ tuổi mà cô ta không thể nào thừa nhận nổi, tinh thần của cô ta mãi mãi dừng lại ở lúc đó.
Anh là người tiếp xúc với cô ta nhiều nhất, bọn tôi không tin cô ta, nhưng chắc là anh phải tin tưởng cô ta.
Cái chết của cô ta không nên yên lặng và thảm thiết như thế, tôi chỉ muốn nhìn thử xem, cô ta muốn dùng cái chết của chính mình để nói cho chúng ta tin tức gì.
Anh có tin tôi có thể nhìn ra không?” Tô Dương Dương nói xong, dùng ánh mắt sáng ngời vô cùng kiên định nhìn Ninh Cảnh Phong.
Ninh Cảnh Phong có chút không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Tô Dương Dương.
Đôi mắt kia quá sáng, quá trong suốt, làm người ta không dám nhìn vào nó quá lâu.
Tô Dương Dương thấy Ninh Cảnh Phong không có phản ứng gì, tiếp tục nói: “Anh Ninh, anh...”
“Chỉ cho phép một mình cô chạm vào em ấy.” Ninh Cảnh Phong bình tĩnh ngắt lời Tô Dương Dương.
“Tôi hứa.”
Trình Nguyệt Như đứng ở cửa, nghe được cuộc nói chuyện của hai người thì thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho một cảnh sát và một trợ lý cùng nhau vào.
Mạc Nhậm Mộ nhìn thấy người của đội cảnh sát bước vào thì đột nhiên đứng dậy: “Biến, biến hết cho tôi! Tôi không cho phép ai chạm vào cô ấy cả! Cô ấy chết ngay dưới mắt các người! Là các người đã hại chết cô ấy! Các người có tư cách gì mà chạm vào cô ấy hả! Các người