Tô Dương Dương lấy một hộp cơm ra: “Anh ăn trước đi, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
“Không muốn ăn.”
“Không muốn ăn cũng phải ăn.”
“Bây giờ tôi không có tâm trạng nói nhảm cùng cô.
Lấy ra!” Giọng điều của Ninh Cảnh Phong vừa lạnh lùng vừa cứng rắn.
“Ăn no xong chúng ta sẽ đưa tiễn cô ta đoạn đường cuối cùng.
Lúc trước không phải anh rất tiếc nuối sao? Bây giờ chúng ta cũng có đủ thời gian để tạm biệt cô ta, để cô ta rời khỏi nơi này với dáng vẻ tốt đẹp nhất.”
Gò má góc cạnh rõ ràng như lưỡi dao sắc bén của Ninh Cảnh Phong rất lạnh lùng, ánh mắt của anh không biết đang nhìn cái gì, cũng có lẽ là chẳng nhìn gì cả.
Tô Dương Dương lẳng lặng ngồi cạnh, chờ lời nói hoặc hành động tiếp theo của anh.
Ninh Cảnh Phong đột nhiên vươn tay giật hộp cơm trên tay Tô Dương Dương, ăn ngấu nghiến.
Sau khi ăn hơn nửa hộp cơm rồi, Ninh Cảnh Phong mới thả chậm tốc độ ăn uống lại.
“Tôi đã sớm biết sẽ có ngày như vậy, từ cái ngày em ấy rời đi, tôi đã biết sẽ có một ngày em ấy sẽ chết đột ngột.
Thật ra tôi cũng không có quan tâm em ấy đến như vậy, em ấy rời khỏi thế giới của tôi suốt mười năm, em ấy gặp phải chuyện gì, trong lòng tôi cũng hiểu rõ.
Nhưng mà ngay khoảnh khắc nhìn thấy thi thể của em ấy, tôi mới ngạc nhiên phát hiện ra rằng, em ấy là người thân duy nhất trên thế giới này của tôi.
Vào lúc em ấy đau khổ nhất, tôi chưa hề làm được điều gì cho em ấy.
Mấy năm nay, tôi đã đưa tiễn rất nhiều người.
Tôi nghĩ nếu có một ngày nào đó, ở một nơi nào đó, tôi nhìn thấy thi thể của em ấy, tôi vẫn có thể tiễn em ấy đi một đoạn.
Nhưng bây giờ tôi lại rất sợ phải đối mặt với em ấy.” Ninh Cảnh Phong thở hổn hển: “Tôi có thể chạm vào tay, nhưng rất sợ nhìn thấy mặt em ấy.”
Ninh Cảnh Phong nói xong câu này, lưng anh hình như cũng bị đè còng xuống.
Tô Dương Dương nhìn lên bầu trời cao xa, yên lặng nghe Ninh Cảnh Phong nói.
Cô không có anh chị em ruột nào cả, cô nghĩ sự đau đớn của Ninh Cảnh Phong lúc này chắc là gấp mười lần sự đau đớn cô cảm nhận khi nhìn thấy chị Phương chịu ấm ức.
“Cô nói xem em ấy có hận tôi không?”
“Tôi không biết.” Tô Dương Dương nhẹ giọng nói: “Chúng ta không phải cô ta, không ai có thể đoán được suy nghĩ của cô ta.”
“Cô nói đúng.”
Sau đó Tô Dương Dương lại nói: “Tôi nghĩ chắc cô ta không hận các anh đâu, có lẽ sẽ hận tôi, bởi vì tôi đã cướp mất người đàn ông quan trọng nhất đời cô ta.
Nếu không có tôi, có lẽ cô ta sẽ vẫn sống rất tốt ở một nơi nào đó.”
“Có lẽ cô nói đúng.”
“Ba người đàn ông các anh giành cả mười năm trời để chờ một cô gái.
Các anh có từng nghĩ đến, sở dĩ Ninh Duy chọn cách này để rời đi, không phải là vì muốn các anh có thể sống cho tốt sao? Các anh ai cũng mặt như đưa đám, hận không thể tự sát chết theo là thế nào? Cô ta muốn tự sát thì có vô số cách, vì sao lại chọn cách thảm thiết như thế? Còn không phải là vì muốn các anh tỉnh táo lại sao? Anh cho rằng cô ta ngốc đến thế à, không biết các anh vẫn chưa thoát khỏi chuyện của cô ta sao? Nếu như cô ta còn sống, bị phán chung thân hoặc nhốt vào viện tâm thần, các anh sẽ nhớ cô ta cả đời, cả đời này không cách nào buông bỏ được.
Năm đó mặc kệ vì sao mà cô ta quyết định giả chết, bây giờ cô ta lại lựa chọn chết trước mặt các anh, các anh đau lòng xong rồi thì nên sống như thế nào thì sống như thế đó, đừng có quá ra vẻ.”
“Cô cũng nói với Hàn Khải Uy và Mạc Nhậm Mộ như vậy sao?”
“Tối hôm qua sau khi Khải Uy nói với tôi một tiếng rồi cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
Mạc Nhậm Mộ tôi cũng không rõ lắm.” Tô Dương Dương nhìn đồng hồ: “Nhanh ăn hết hộp cơm trong tay anh đi, giờ lành sắp đến rồi, chúng ta phải nhanh lên.”
Ninh Cảnh Phong nhìn cái túi bên cạnh: “Trong túi đựng gì đó?”
“Chờ lát nữa anh sẽ biết, nhanh ăn đi.
Tôi nhặt mấy bông hoa kia lại đã.”
Tô Dương Dương vô cùng hào hứng nhảy bật lên, chạy ra ngoài hàng hiên cầm một cái rỗ, nhặt những đóa hoa vẫn còn nguyên vẹn ở dưới đất lên, bỏ vào rổ.
Chờ Ninh Cảnh