Đáy mắt Tô Dương Dương khẽ lóe lên ánh sáng, cô ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu: “Có thì có, nhưng em còn chưa nghĩ kỹ phải nói thế nào.”
“Khó nghĩ thế à?”
“En cũng không biết nữa.
Thổ hào, em cảm thấy em hơi phiền phức, còn hơi máu lạnh.” Tô Dương Dương quay đầu nhìn bia mộ yên tĩnh sau lưng cô “Ông nội mất rồi, em lại không cảm thấy buồn bã, ngược lại còn thả lỏng hơn.
Cảm thấy sau này ông không cần phải chịu nỗi đau kéo dài âm ỉ nữa, khá tốt.
Rõ ràng em đã nhìn thấy mộ của ông, nhưng em vẫn có cảm giác ông chưa rời đi, ông còn sẽ tỉnh lại.”
Tô Dương Dương nói chuyện có hơi rối loạn trật tự.
Nói xong rồi cô cũng chẳng biết bản thân đang nói gì.
Hàn Khải Uy lại hiểu cô muốn nói gì “Em là bác sĩ, nhìn từ góc độ chuyên nghiệp của em đúng là không sai.
Sự đau khổ mà việc trị liệu ung thư giai đoạn cuối mang lại, người thường khó mà tưởng tượng được.
Nếu như không thể nào kéo dài tuổi thọ và nâng cao sức khỏe thì đối với ông mà nói, rời đi là chuyện tốt.
Hơn nữa ông ra đi rất yên ổn, đây hẳn là chuyện tốt với cả ông lẫn chúng ta.”
Tô Dương Dương gật đầu, không mấy vui vẻ.
Hàn Khải Uy nhìn hàng mi xinh đẹp của cô, cảm thấy đau lòng.
Sau khi cô nghe mấy lời Diệp Nhạc Vân nói thì không hề tiết lộ chút gì với anh, Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên, lựa chọn một mình gánh vác, xoắn xuýt.
Ngay cả tính cách và nụ cười vẫn giống như bình thường.
Không biết là do Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên dạy dỗ cô quá tốt hay là người của nhà họ Trình vốn di truyền một phần tính cách này.
Anh không hề hứng thú với việc cô có trở về nhà họ Trình hay không, cũng không hứng thú với việc Trình Nguyệt Như tìm ra cô như thế nào.
Anh chỉ quan tâm cô có vui hay không, có bằng lòng phá vỡ cuộc sống hiện tại hay không.
Nhưng rất rõ ràng, hiện giờ cô rất trân trọng ba mẹ của cô, không hề có ý muốn tìm ba mẹ ruột.
Tô Dương Dương và Hàn Khải Uy vừa trở về sân đã nghe thấy giọng nói the thé của cô nhỏ Tô: “Em không có quyền thừa kế? Di chúc của ông có tên em, vì sao em không thể thừa kế!? Anh hai, anh không thể vì em là đàn bà mà bắt nạt em đến mức này chứ!?”
Tô Thạch Diễn nói: “Tiền gửi ngân hàng của ba, cô và anh cả chia đôi.
Mấy năm nay đều do nhà anh cả chăm sóc ba, nhà và sân sẽ để lại cho anh cả, anh ấy muốn làm thế nào thì làm.
Ngoài ra tranh sách ba cất giữ anh sẽ mang mấy bức về làm kỉ niệm, còn lại mọi người cứ bàn bạc với nhau.
Anh chia như vậy, cô còn cảm thấy không công bằng?”
Trong mắt bà ta thoáng ánh lên vẻ xảo quyệt: “Nghe anh nói vậy em và anh cả được lợi nhiều hơn.
Nhưng anh hai, anh đừng tưởng em không biết anh nghĩ gì.
Em và anh cả không thông minh bằng anh, cũng không có chủ kiến như anh.
Phần lớn số tranh sách ba cất giữ mấy năm nay đều không đáng tiền, chỉ có vài món là có thể bán được một món tiền lớn, mà những thứ này chỉ có nhà anh mới hiểu.
Mới hôm qua con gái anh còn dám xấc láo với em, anh mà có lòng tốt đưa những thứ đáng tiền của ba cho em sao?”
Lưu Mộc Miên là người nóng tính, vốn không định nể mặt cô em chồng chẳng gặp bao giờ này.
Gặp phải loại không biết xấu hổ thế này, chỉ có thể mặt dày hơn mới thắng được.
Mà chuyện đắc tội người khác thế này, bà ấy làm là được.
Dù sao loại chuyện tranh chấp giữa đàn bà với nhau, ông chồng kỹ sư đứng đắn, lịch sự của bà ấy không làm được.
Lưu Mộc Miên nói: “Cô à, em nói xem nên chia thế nào mới hợp lý? Mấy năm này vì chăm sóc ba, nhà anh cả đã từ bỏ cơ hội đi tới nơi khác làm việc, em đang đề nghị để tất cả tài sản của ba lại cho anh cả? Nếu em nghĩ vậy thì chị và anh hai em không có ý kiến.
Xin lỗi nhé, chị và anh hai em không có khả năng lĩnh ngộ cao như vậy, xin lỗi nhé.”
Cô nhỏ Tô bị Lưu Mộc Miên chụp cho cái mũ cao thượng này suýt thì nghẹn hộc máu.
Tô Thạch Diễn có vẻ bất đắc dĩ nhìn vợ mình, ông cũng bó tay với bà ấy.
Tính cách của con gái bọn họ cũng giống bà ấy.
Cô nhỏ Tô nhìn Tô Thạch Diễn