Đèn phòng phẫu thuật chợt tắt.
Tô Dương Dương nhìn người được che bằng vải trắng trên giường phẳng, ngay cả sức lực giơ tay cũng không còn.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, mấy người nhà lao vào, nhìn thấy bác sĩ Tào được che vải trắng thì đều ngây ngẩn cả người.
Một cụ già đẩy nhân viên y tế ra, lao về phía Tô Dương Dương: “Cô hại chết con gái của tôi, cô trả lại mạng đây!”
Tô Dương Dương bị cụ già đẩy thì loạng choạng, cũng tỉnh táo hơn một chút.
Cô đưa mắt nhìn lên trên người cụ già tóc đã hoa râm.
Có ba bác sĩ tham gia phẫu thuật, cụ già này lại bắt lấy cô đầu tiên.
Tô Dương Dương nắm chặt cổ tay khô gầy của cụ già, khẽ dùng lực: “Bà buông tay ra trước!”
“Cô hại chết con gái của tôi, tôi còn không thể đòi lẽ phải!”
“Lẽ phải? Bà muốn lẽ phải gì? Con gái bà tung tin đồn về tôi trong bệnh viện, trước khi tôi tìm đến thì cô ta đã uống thuốc độc tự sát, đẩy trách nhiệm sang cho tôi! Trong mấy bác sĩ phẫu thuật bà lại bắt lấy tôi đầu tiên.
Bà à, bà đừng vừa ăn cướp vừa la làng!”
Cụ già nghe vậy thì biến sắc, buông lỏng tay ra.
Tô Dương Dương khẽ gật đầu với Tiểu Yên: “Báo cảnh sát, để cảnh sát điều tra chuyện này.”
“Vâng.”
Tiểu Yên lập tức lấy điện thoại di động ra gọi.
Bà cụ liếc nhìn Tô Dương Dương, lại liếc nhìn Tiểu Yên, sau đó nhào về phía Tiểu Yên.
Một bác sĩ nam bên cạnh Tiểu Yên nhanh tay lẹ mắt kéo Tiểu Yên ra phía sau: “Mấy người chúng tôi đều làm phẫu thuật cho bác sĩ Tào, cái chết của cô ta không liên quan đến bác sĩ Tô.
Vẫn mong người nhà bệnh nhân khống chế cảm xúc, xử lý hậu sự ổn thỏa.”
Đột nhiên bà cụ ngồi xuống, gào khóc: “Ông trời ơi, ông phải phân xử cho những người đáng thương chúng con.
Con gái của con chết không rõ ràng, con ngay cả quyền lợi chất vấn hung thủ cũng không có.
Ông trời ơi, ông mở mắt ra nhìn xem!”
Tô Dương Dương mặt không đổi sắc đi qua người bà cụ ra khỏi phòng phẫu thuật, cũng không để ý đến những lời xì xào bàn tán và chỉ chỉ trỏ trỏ kia.
——
Một tiếng sau Trình Nguyệt Như ngồi xuống đối diện Tô Dương Dương, Tô Dương Dương không ngờ người đến lại là Trình Nguyệt Như.
“Phạm vi nghiệp vụ của phân cục các cô được mở rộng?”
“Tôi nghe phân cục phụ trách bệnh viện các cô nói chuyện này liên quan đến cô, gần đây cô chạm phải thứ gì bẩn thỉu vậy, chuyện gì cũng chạy đến trên người cô.”
“Ai bảo tôi có bề ngoài người gặp người thích, hoa gặp hoa nở chứ.” Tô Dương Dương lười nhác lên tiếng, miễn cưỡng nở nụ cười.
Tiểu Yên rót một cốc nước cho Trình Nguyệt Như rồi đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người.
Trình Nguyệt Như ngửa đầu uống nước: “Bác sĩ Tào trúng độc tử vong, vừa rồi tôi xem camera giám sát của bệnh viện các cô, cô ta uống thuốc độc trước khi tiến vào văn phòng.
Từ khi cô ta đi vào đến khi cô ta đi ra, toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong năm phút.”
“Cô ta làm như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Cô ta làm việc trong bệnh viện đã nhiều năm, không phải cô ta không biết hành lang có camera giám sát, chỉ cần có camera.
Cho dù cô ta chết, tôi cũng không bị truy cứu trách nhiệm.”
Trình Nguyệt Như vuốt vuốt chiếc cốc trong tay: “Chị gái à, cô đúng là sẹo lành thì quên đau.
Cô đã quên mất một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Người năm ngoái cô cứu được trên đường kia, anh ta xuyên tạc ghi chép điều trị và miêu tả bệnh tình như thế nào? Anh ta rời khỏi bệnh viện dưới ánh mắt của rất nhiều người như thế nào?”
Sắc mặt Tô Dương Dương sầm lại: “Cô nói bọn họ định bắt chước chuyện kia.”
“Đúng vậy.”
“Lần này bọn họ thất bại, nguyên nhân nằm ở đâu?”
“Bọn họ không ngờ cảnh sát vào cuộc nhanh như vậy, không kịp thời xóa bỏ video.”
Tô Dương Dương gật đầu: “Cách nói này cũng rất đúng.
Nhưng còn một vấn đề, bọn họ có rất nhiều cách để giá họa cho tôi.
Rõ ràng giá họa cho tôi trước mặt nhiều người mạo hiểm hơn so với ngầm giá họa cho tôi, xác xuất thành công cũng rất thấp.”
“Đó là vì vốn dĩ bác sĩ Tào không có ý định để cô chịu oan.”
Trong đầu Tô Dương Dương vang lên câu nói ‘xin lỗi’ kia của bác sĩ Tào, trong lòng cảm thấy rất khó chịu: “Vì sao cô ta lại phải làm như vậy?”
“Tôi điều tra rồi, có người dùng tính mạng con cô ta đến uy hiếp cô ta, cô ta không muốn mất con, cũng không muốn