“Tôi không cần thiết phải chứng minh điều đó, trong lòng anh Mạc rất rõ.
Anh là người trưởng thành, chúng ta nói quá nhiều, anh cảm thấy chúng ta đang giảng đạo.
Mỗi người đều suy nghĩ đơn giản một chút, anh đến bệnh viện của chúng tôi, y bác sĩ của bệnh viện chúng tôi cũng cấp trang thiết bị kỹ thuật và dịch vụ.
Nói một cách thẳng thắn, đó chỉ là mối quan hệ hợp tác cùng có lợi.
Anh thu lại sự tự trọng của anh một chút, đừng gây rắc rối cho nhau.”
Mạc Nhậm Mộ lạnh lùng cười một tiếng: “Tô Dương Dương, cô có tư cách gì mà nói chuyện với tôi như vậy? Chỉ dựa vào cô đã kết hôn với Hàn Khải Uy? Cô nghĩ rằng Hàn Khải Uy sẽ chống lưng cho cô?”
Trong lòng Tô Dương Dương có chút kinh ngạc vì Mạc Nhậm Mộ có thể nhận ra cô, nhưng những suy nghĩ nhỏ nhặt này đã bị cô gạt qua một bên: “Có lẽ anh nói cũng đúng.
Nếu như người đứng sau tôi không phải là chồng tôi, có thể tôi không dám nói chuyện với anh một cách ngạo mạn như vậy.”
“Cô đắc ý quá sớm rồi.”
“Tôi không có gì để đắc ý cả.” Tô Dương Dương ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Mạc Nhậm Mộ: “Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện về thời gian dưỡng bệnh của anh.”
“Cô không có tư cách để nói chuyện với tôi.”
“Đúng là tôi không có tư cách để nói chuyện với anh.
Nhưng để vết thương của anh sớm hồi phục, không hạch sách đồng nghiệp của tôi, tôi phải mặt dày qua đây nói chuyện với anh.”
“Muốn tìm cảm giác tồn tại trước mặt viện trưởng các người sao?”
“Cứ coi như là như vậy.
Còn có một nguyên nhân khác, anh là diễn viên mà tôi và mẹ tôi rất ngưỡng mộ, tôi không muốn nhìn thấy dáng vẻ cam chịu của anh.
Vết thương thực sự rất nghiêm trọng, nhưng anh có đủ nhân mạch và tài nguyên, để sau khi anh bị thương có thể tìm được chuyên gia giúp ích được tình trạng thương tích của anh, tôi vui cho anh.
Nếu như anh nghe theo lời dặn của bác sĩ, rất nhiều viết thương ngoài da đã lành rồi, anh sớm được xuất viện rồi.
Nhưng anh nhất đinh dùng cơ thể mình để chống đối, anh cảm thấy điều này đối với anh là chuyện tốt?” Tô Dương Dương biết lời nói của cô có chút vượt quá giới hạn, hơn nữa cũng không chắc chắn thu được kết quả gì.
Cô tin những lời này, những người trong đoàn đội của Mạc Nhậm Mộ ngày nào cũng nói với anh ta, anh ta vẫn như vậy.
Cô đúng là không tự lượng sức mình mà.
Mạc Nhậm Mộ nghe thấy vậy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Tô Dương Dương: “Cô thật sự nghĩ như vậy?”
“Ừm.” Tô Dương Dương thấy Mạc Nhậm Mộ không tức giận, ngược lại có ý muốn nói chuyện, nở một nụ cười nhẹ nhàng và thoải mái: “Năm thứ nhất học nghiên cứu sinh tôi có xem phim của anh, lúc đó mẹ tôi giới thiệu bộ phim Tấn Thư của anh cho tôi, nói có một nam diễn viên rất tuyệt.
Lúc đó đúng lúc tôi gặp ngưỡng cửa lớn nhất trong cuộc đời mình, tình tính rất khó chịu, thầy giáo dẫn dắt tôi trong quá trình học nghiên cứu sinh không xem trọng tôi, muốn khuyên tôi rút lui.
Lúc đó tôi cảm giác cả cuộc đời mình đều là màu xám.
Lúc đó tôi xem tác phẩm đầu tiên của anh với tâm trạng để giết thời gian.”
Mạc Nhậm Mộ nghĩ đến Tô Dương Dương sẽ nói điều này, đợi cô nói tiếp.
‘Tấn Thư’ là tác phẩm đầu tiên theo đúng nghĩa của anh, anh còn đóng vai phụ, nhưng lại mở ra con đường sau này của anh.
“Lúc xem xong, tôi cảm thấy trên thế giới này còn có rất nhiều điều tốt đẹp.
Chúng tạo ra một người hoàn hảo như anh, lại mang đến cho anh sự thông minh và một sân khấu phù hợp, để anh có thể đi vào ánh mắt của nhiều người, khiến vô số người điên cuồng vì anh, bị anh cảm hóa.
Lúc đầu rất nhiều người bị thu hút bởi khuôn mặt của anh, nhưng sau đó sẽ bị sự kiên trì và rèn luyện của anh với diễn xuất chinh phục.
Có lẽ anh không quan tâm trên mặt anh có sẹo, nhưng tôi vẫn hi vọng anh không để lại sẹo, vẫn là một vẻ đẹp hoàn mỹ.” Tô Dương Dương nói xong một đoạn dài như vậy liền dừng lại.
Cô không giống như một người hâm mộ theo dõi những tác phẩm của Mạc Nhậm Mộ, cũng biết rất ít về tình hình của Mạc Nhậm Mộ.
Tất cả những gì cô biết đều là thông qua những tin tức thường xuyên xuất hiện trên những tin tức giải trí.
“Cô vì Hàn Khải Uy nên mới nói như vậy mà thôi.”
“Anh ấy? Cái này có liên quan gì đến chồng tôi?” Tô Dương Dương nghi hoặc nói.
Mạc Nhậm Mộ vẫn không di chuyển ánh mắt của mình, vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tô Dương Dương, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của cô, phát hiện cô không