Tô Dương Dương âm thầm khâm phục mẹ mình.
Bà ấy có thể dồn ép đến không muốn mạng như thế này.
Mợ tức đến toàn thân run rẩy, lấy cái túi liền muốn nắm tay Lưu Nghê Ni đi.
Tô Dương Dương thấy thế lập tức đẩy cửa ra.
Âm thanh cửa nặng nề đập vào vách tường vang lên tiếng vang đinh tai nhức óc, khiến ba người ở trong phòng giật nảy mình.
Tô Dương Dương dưới ánh mắt của bọn họ đang chăm chú nhìn mình, đi đến bên người Lưu Mộc Miên nói: “Mợ, Nghê Ni, tất cả đều là người một nhà với nhau, các người đến nhà của chúng tôi thì chính là khách, có mấy lời có lẽ do mẹ của tôi nói hơi quá đáng một chút, nhưng nếu như các người không chọc giận bà ấy vậy thì bà ấy sẽ không nói những lời khó nghe như vậy.
Mặt khác, tôi muốn nói là nếu như các người chạy đến địa bàn của người khác đánh nhau hoặc là cãi nhau, đó là một hành vi cực kỳ không sáng suốt.
Tiếp theo tôi muốn nghe xem các người đến đây là vì cái gì? Mấy ngày trước chuyện xảy ra ở công ty bất động sản dưới quyền của tập đoàn Hàn thị, có phải cũng là do Nghê Ni tham dự vào hay không?”
Lưu Nghê Ni lạnh lùng nói: “Không phải là chị đã biết rồi sao?”
“Lúc trước còn không có ai nói với tôi rốt cuộc là có tình huống gì, tôi có thể suy nghĩ vì cô muốn biểu hiện tốt một chút để được đánh giá thực lực, tranh thủ để có thể ở lại Hàn thị.”
“Tô Dương Dương, chị không cảm thấy vẻ mặt bây giờ của chị cực kỳ giả tạo sao?”
“Được thôi, không nói cái này nữa.
Chúng ta nói một chút về chuyện hiện tại đi, các người đến nhà của tôi làm ầm ĩ một trận, mục đích là gì đây?”
Trên mặt của mợ và Lưu Nghê Ni liền hiện lên vẻ xấu hổ.
Mợ bất mãn nói: “Các người làm cho con gái của tôi oan ức như vậy, tôi còn không thể đến đây để đòi lại công bằng hay sao!”
“Oan ức ở đâu chứ? Chuyện tự mình làm sai thì cũng phải nên gánh chịu trách nhiệm, cái này có cái gì không đúng hả? Hay là các người cho rằng tôi đã được gả vào nhà họ Hàn, cho nên các người muốn làm bất cứ chuyện gì thì tôi nên gánh lấy cho các người? Tại sao các người không chịu suy nghĩ lại đi, chuyện mà các người làm sẽ để cho tôi đứng giữa tình thế khó xử.
Trong tập đoàn của Hàn thị vốn không có tình cảm riêng hay bất cứ thứ gì khác, họ không muốn xây dựng một công ty có tính chất gia tộc, cho Lưu Nghê Ni vào là bọn họ đã xem xét vì là họ hàng của tôi.
Những lời này tôi đã nói với mẹ tôi hồi trước, bây giờ đã xảy ra chuyện, các người lại cho rằng tôi gây chuyện ở sau lưng các người, chuyện như thế nào thì trong lòng các người cũng rõ ràng.
Đến tột cùng là công việc của các người sai, hay là chúng tôi giở thủ đoạn ở sau lưng, chuyện này tôi nghĩ trong lòng các người đều biết rõ, không cần tôi với mẹ lại nói thêm gì với các người nữa chứ.”
“Tô Dương Dương, đến bây giờ mà cô còn nói mấy lời châm chọc này được!” Đáy mắt Lưu Nghê Ni hiện lên vẻ chán ghét.
Tô Dương Dương bình tĩnh nhìn cô ta: “Những chuyện khác tôi không muốn nói, các người đi đi, nếu như muốn thật sự vạch mặt thì đối với lẫn nhau đều không tốt.”
Trên mặt mợ và Lưu Nghê Ni lúc trắng lúc xanh, cuối cùng tức giận bất bình mà đi khỏi.
Tô Dương Dương rót một chén nước ấm cho Lưu Mộc Miên: “Mẹ uống chút nước trước đi.”
Lưu Mộc Miên vuốt vuốt huyệt thái dương đang sưng đau ê ẩm giọng nói khàn khàn: “Mẹ vẫn không thể nào hiểu được, tại sao chú của con lại có thể giáo dục ra một đứa con như vậy được chứ? Con cũng không biết lúc ăn tết, mẹ về nhà của bà ngoại con, nhìn thấy trên điện thoại di động của Lưu Nghê Ni có tin tức liên quan đến Hàn Khải Uy, Trong lòng mẹ có bao nhiêu khó chịu hay không đâu.
Tại sao nó lại có thể xem trọng chồng của con cơ chứ?”
Tô Dương Dương vỗ vỗ lưng của bà ấy: “Mẹ cũng đừng tức giận nữa, người coi trọng chồng của con còn nhiều lắm, chuyện này có gì để tức giận cơ chứ.”
“Con đây là có ý gì? Khoe khoang hả?” Lưu Mộc Miên tức giận liếc mắt nhìn cô một cái.
“Cũng không phải là nên khoe khoang sao? Nói như thế nào thì chồng của con cũng là một người đàn ông tài giỏi như thế nào, phụ nữ muốn gả cho anh ấy còn đếm không xuể đâu đó nha.” Tô Dương Dương dừng lại một chút, mở miệng hỏi: “Mẹ cũng bởi vì chuyện này mà tức giận?”
“Dĩ nhiên là không phải rồi, còn không phải là bị lời của bọn họ kích động hay sao, cho nên mới nói đến nước này.
Trải qua một trận ngày hôm nay, sau này chúng ta cũng không cần về nhà bà ngoại nữa.”
“Chuyện này cũng không nghiêm trọng như vậy đâu.
Có một số người không mắng thì không dừng lại, sau này chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Trước đó Khải Uy đã nói với con rằng anh ấy nói hành