Bạch Đăng Vũ không hề e ngại, hắn thích ngắm nhìn Lê Ánh Thư.
Nhưng điều này lại khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Khuôn mặt ửng hồng của cô càng khiến hắn si mê hơn.
Hắn muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô.
Món ưa thích của Lê Ánh Thư là mứt trái cây.
Bạch Đăng Vũ đã mua cho cô ấy nhiều loại mứt khác nhau.
Lê Ánh Thư ăn thử một miếng kiwi khô.
Vị chua ngọt đọng lại trên đầu lưỡi.
"Anh cũng ăn thử một miếng đi.
Ngọt lắm."
Bạch Đăng Vũ mỉm cười và hỏi lại Lê Ánh Thư.
"Có ngọt thật không?"
Bạch Đăng Vũ cúi người hôn lên môi Lê Ánh Thư.
Hắn thậm chí còn cố tình dùng lưỡi của mình liếm nhẹ lên môi cô.
Lê Ánh Thư ngạc nhiên nhìn hắn.
Bạch Đăng Vũ lại hôn thêm một cái.
"Đúng là có vị ngọt."
Bàn tay mảnh khảnh của Bạch Đăng Vũ nhẹ nhàng chạm vào má cô.
Mùi nước hoa quen thuộc trên người hắn cô vẫn còn nhớ.
Bạch Đăng Vũ nâng cằm cô lên.
Nụ hôn mang theo sự chiếm hữu và nhớ nhung mà hắn dành cho cô.
Nụ hôn dài khiến Lê Ánh Thư hết hơi.
Cô đánh nhẹ vào ngực Bạch Đăng Vũ.
Lúc này hắn mới miễn cưỡng buông cô ra.
"Ánh Thư, về nhà với anh đi."
Lê Ánh Thư không nói gì.
Cô chỉ cúi đầu trầm mặc.
"Anh không bắt em phải về làm vợ anh.
Anh muốn ở bên cạnh chăm sóc em và Luca.
Chúng ta về nhà được không?"
Trung tâm dạy nấu ăn Sarah and Hamlet đã có người quản lý và đội ngũ giảng viên ổn định.
Bạch Đăng Vũ cũng có thể điều phối công việc của mình mà không cần đến công ty.
Nhưng Nguyễn Hoàng Thái khác họ.
Anh ấy vẫn còn một phải làm việc.
Gia đình anh vẫn còn người cần anh chăm sóc.
Lê Ánh Thư gật đầu đồng ý.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ tin tưởng vào tình yêu của Bạch Đăng Vũ.
Bạch Đăng Vũ mua một căn hộ tiện nghi cho Lê Ánh Thư và Luca ở.
Luca đã biết Bạch Đăng Vũ là cha của mình nhưng cậu vẫn chưa từng gọi cha lần nào.
Bạch Đăng Vũ chuẩn bị thủ tục nhập học cho Luca.
Việc thích nghi với cuộc sống và ngôi trường mới cũng là một khó khăn đối với cậu bé.
Lê Ánh Thư ở bên cạnh Luca, giúp cậu làm quen với cuộc sống mới.
Trên giấy khai sinh của Luca chỉ có tên mẹ là Lê Ánh Thư mà không có tên cha là Bạch Đăng Vũ.
Điều này cũng khiến cậu bé rất buồn.
Có một số người thường chế giễu cậu vì điều này.
Hôm nay Lê Ánh Thư đi dạy nấu ăn ở trung tâm Hamlet.
Bạch Đăng Vũ giúp cô đón Luca tan học.
Bạch Đăng Vũ vừa dừng xe thì nghe thấy tiếng của các phụ huynh khác khiển trách Luca.
"Đúng là một đứa con hoang không có cha."
"Mày dám đánh con tao, có tin tao đánh mày không hả?"
"Mẹ mày là ai mau gọi nó đến đây.
Đẻ con không biết dạy à?."
Luca đứng dựa vào tường.
Ánh mắt cậu nhìn quanh cầu cứu một cách đáng thương.
Nhưng chẳng ai vì cậu mà lên tiếng bênh vực.
Bạch Đăng Vũ bước nhanh về phía Luca.
Hắn ôm lấy cậu, ánh mắt hắn quét một vòng, tỏ vẻ không vui trước những người đang mắng mỏ con trai mình.
"Luca, đã xảy ra chuyện gì?"
Giọng của Bạch Đăng Vũ cố gắng mềm mỏng nhất có thể hỏi Luca.
Hắn không muốn cậu bé hoảng sợ thêm.
Một người phụ nữ giành nói trước.
"Thằng nhóc này đánh con trai tôi.
Anh là người quen của mẹ nó sao? Tốt hơn là gọi cô ta đến đây."
"Tôi không hỏi cô."
Bạch Đăng Vũ tức giận nhìn người phụ nữ kia.
Mọi người nhìn đoàn bảo vệ đứng đằng sau cũng biết hắn không phải là người dễ chọc vào.
"Luca, nói cho cha biết chuyện gì đã xảy ra?"
Bạch Đăng Vũ nói chuyện với Luca rất nhẹ nhàng.
Hắn mỉm cười và nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé.
Luca ôm lấy cổ hắn bật khóc nức nở.
"Bạn ấy nói con không có cha.
Bạn ấy mắng con là đồ con hoang.
Bạn ấy còn mắng mẹ.
Bạn ấy đẩy con ngã nên con đẩy lại bạn ấy."
Luca chìa đôi bàn tay trầy xước vẫn còn đang chảy máu ra cho Bạch Đăng Vũ xem.
Bạch Đăng Vũ gọi thư ký.
Hắn chỉ vào người phụ nữ đang đứng trước mặt mình.
"Kiện