Một người phụ nữ xuất hiện ở đầu con hẻm.
Bà ấy chính là Bạch phu nhân hiện tại, mẹ của Bạch Đăng Khôi.
Bà chỉ có một đứa con trai, và con trai bà hiện tại đang ở trong tù.
Bà vẫn còn nhớ như in ngày đó Bạch Đăng Vũ đưa hình Lê Ánh Dương cho bà xem.
“Mẹ đây là bạn gái của con, sau khi mọi chuyện thành công con sẽ cưới cô ấy.”
Bà lấy ông Bạch, lúc đó bà không hề biết ông ấy đã có gia đình.
Đến khi biết được thì bà đã mang thai Bạch Đăng Khôi.
Ông ấy cũng xem như đủ tốt khi không từ bỏ bà.
Đến khi vợ chết ông ấy đưa bà về nhà.
Ông Bạch thì ra là người thừa kế của Bạch gia.
Cuộc sống của hai mẹ con bà từ đó cũng tốt đẹp lên.
Nhưng ông Bạch lại nói với hai người.
“Thứ gì tôi cũng có thể cho hai mẹ con, kể cả tình yêu của tôi, nhưng công ty thì phải giao lại cho Đăng Vũ.”
Người vợ trước của ông Bạch rất tài năng, là bà ấy thay ông gánh cả gia nghiệp của nhà họ Bạch.
Ông không yêu bà vợ được cưới hỏi đàng hoàng, người ông yêu là mẹ của Bạch Đăng Khôi.
Vậy nên ông chỉ có thể dùng gia sản để bù đắp cho Bạch Đăng Vũ.
Bà hiểu tất cả, cũng không có ham muốn gì cao sang.
Nhưng con trai bà thì khác.
Nó thích kinh doanh, muốn một lần giành quyền kế thừa với Bạch Đăng Vũ.
Bà làm mẹ, sẽ ủng hộ con vô điều kiện.
Nhưng cuối cùng con trai bà phải ngồi tù chính vì cô gái này.
Ả đàn bà của nó lại dám phản bội con trai bà.
Dây dưa với Bạch Đăng Vũ đã đành còn ở trên toà đứng ra chỉ tội con trai bà.
Đẩy hình phạt của nó lên mức cao nhất.
Con bà yêu cô ta như vậy, sao cô ta lại dám đối xử với nó như vậy?
Lúc trước Lê Ánh Dương được Bạch đăng Vũ bảo vệ, nhưng hiện tại người Bạch Đăng Vũ yêu là vợ nó.
Không ai ngăn cản được bà báo thù cho con trai nữa rồi.
Nhìn cô gái gào thét trong tuyệt vọng giữa một đám đàn ông bẩn thỉu nước mắt bà lặng lẽ rơi xuống.
Một bàn tay che lại mắt bà, giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai.
“Về thôi, sau này những chuyện dơ bẩn như thế này cứ kêu người đi làm, đừng tự mình ra ngoài giữa đêm khuya, nguy hiểm lắm.”
Nghe người làm báo lại, phu nhân ra ngoài, ông Bạch liền viện cớ rời bữa tiệc chạy đi tìm.
Đây là ời phụ nữ ông yêu, dù sao cũng có chút không nỡ lòng.
Bà đã chiều hư Bạch Đăng Khôi, nhưng ông cũng không nhẫn tâm trách bà.
Ông đưa bà lên xe về dinh thự.
“Bà làm gì cũng được nhưng đừng đụng đến Bạch Đăng Vũ.”
Bà chỉ im lặng cúi đầu.
“Bạch Đăng Vũ bề ngoài nhìn vào chỉ thấy nó có chút lạnh lùng, nhưng so về thủ đoạn và tính cách, đứa con trai này cùng ông nội nó giống như như đúc.
Năm đó vì