Bạch Đăng Vũ không lo trận chiến, thứ hắn mưu tính hiện tại là làm cách nào để thân cận hơn với Lưu Ánh Thư.
Tuy hắn nói không để ý danh phận, có thể theo đuổi cô lại từ đầu, nhưng hắn vẫn có chút lo lắng.
Người theo đuổi cô không chỉ có một mình hắn.
Hắn chắc rằng bản thân sẽ không thể kiềm chế được nếu như có kẻ nào đánh chủ ý lên người cô.
Dù sao thì cô cũng là vợ hắn.
Không một ai muốn người đàn ông khác tiếp cận vợ mình.
Nhưng làm cách nào thì mới được.
Chuyện này thật khiến hắn đau đầu.
Bạch Đăng Vũ xuống bếp pha cho cô một ly sữa nóng.
Lúc nhìn thấy hắn, cô có chút ngạc nhiên.
“Biết em sẽ lo lắng đến mức không ngủ được.
Anh pha cho em lý sữa nóng, uống vào sẽ dễ ngủ hơn.”
Lưu Ánh Thư mở cửa mời hắn vào phòng.
Cô không ngủ được, muốn tìm một người để nói chuyện.
Lưu Thế Vũ có nhiều thứ phải lo, người cô nghĩ đến cũng chỉ có Bạch Đăng Vũ.
Dù sao hắn cũng là chồng cô, chắc hắn có thể cho cô vài lời khuyên.
“Bạch Đăng Vũ, sao anh lại chọn ở lại?”
“Dù em không nhớ ra được anh là ai.
Nhưng anh vẫn là chồng em.
Kêu một người chồng bỏ lại vợ mình trong cảnh nguy hiểm, anh không thể làm được.”
Thời tiết nơi này thất thường, sáng ấm, trưa nóng, chiều oi ả, đến tối lại lạnh vô cùng.
Cầm ly sữa nóng cô cũng thấy lòng mình ấm áp.
“Bạch Đăng Vũ, thật ra anh thích em ở điểm nào?”
Lưu Ánh Thư cảm thấy cô không đẹp, gương mặt cô chỉ dừng lại ở mức hơi thanh tú.
Theo những gì mấy ngày nay cô nghe mọi người kể lại, cô cũng không được học hành đến nơi đến chốn.
Cô không thể phụ giúp công việc cho hắn, cô cũng không thể giúp hắn xã giao với các mối làm ăn kinh doanh.
Một người vợ chỉ có thể ở nhà nấu ăn như cô thì có điểm gì khiến hắn lưu luyến như thế chứ?
Hơn hết, cô cảm thấy hắn rất đẹp.
Dáng người cao ráo, gương mặt điển trai, giọng nói trầm ấm, gia thế hiển hách.
Nếu hắn muốn tìm một người vợ, sẽ có rất nhiều cô gái tiêu chuẩn cao đứng xếp hàng đợi hắn lựa chọn.
Vì sao phải cố chấp tìm cô, một người mà hắn cũng không sát định được là còn sống hay đã chết.
“Tôi cũng không biết tôi thích em ở điểm nào.
Lúc em mới về làm vợ tôi, em có chút ngốc nghếch, vụng về.
Em bảo tôi không cần xem em như một người vợ, xem em là một cô hầu gái cũng được.
Em thích nấu ăn, không có đam mê với việc kinh doanh, cũng không thích tiền của tôi, đối với gương mặt của tôi em cũng không tỏ ra mê đắm.
Tôi trời sinh lạnh nhạt, tôi không thích người khác, lúc đầu cũng không thích em.
Em là vợ tôi, nên tôi đối xử với em như một người vợ đúng nghĩa.
Nhưng mỗi ngày ở cạnh em, quan sát em, quan sát từng biểu cảm chân thật trên khuôn mặt đáng yêu của em.
Tôi cũng không biết mình xiêu lòng từ thời điểm nào.”
Nhớ lại ký ức cũ, trên mặt Bạch Đăng Vũ hiện lên nụ cười hạnh phúc.
Con trai của họ đã tám tuổi, họ cưới nhau cũng gần mười năm rồi.
Tình cảm này đã khắc sâu vào trong trái tim của hắn.
Hắn không biết mình yêu cô ở điểm nào, hắn chỉ biết trái tim hắn từng giờ từng phút đều