“Tại sao em có thể ca ngợi một người đàn ông khác trước mặt anh chứ? Có phải em còn tình cảm với hắn ta đúng không? Em cố tình nói như thế để anh từ bỏ tình cảm với em.
Anh ta có thể làm gì anh cơ chứ?” Lăng Triệt sau khi nghe Mục Tịch Nhi nói có chút không vui muốn kết thúc câu chuyện.
“Anh biết rồi, em nghĩ anh vô dụng không thể nào bảo vệ được mẹ con của em đúng không? Em đây là đang sỉ nhục anh đúng không?”
Mục Tịch Nhi thấy dáng vẻ tức giận của Lăng Triệt cô biết lúc này, không an ủi anh thì có thể cô sẽ hối hận.
Anh đã không bỏ mặc tính mạng của mình để cứu cô và con.
Giờ cô còn liên tục làm anh phiền lòng nữa, cô thật sự không phải.
Cô chạy tới níu kéo ống tay áo của anh “Em không hề có ý đó, anh đừng tức giận với em nhé.
Em xin lỗi vì làm anh tức giận…” Cô nhỏ nhẹ nói.
Lăng Triệt nhìn cô với ánh mắt thâm tình, trong mắt của anh chỉ có hình bóng của cô, anh ôm cô vào lòng và đặt một nụ hôn lướt nhẹ lên môi của cô.
Cô giật mình lùi lại phía sau.
Nhìn hành động xa cách của cô mà anh nở nụ cười lạnh lùng.
“Từ bây giờ trở đi, em chỉ ở yên trong phòng ngủ không được bước ra khỏi phòng dù chỉ một bước.
Anh trước khi đi làm sẽ chuẩn bị sẵn đồ ăn cho em, nếu em muốn ăn gì anh sẽ mua cho em.
Em chỉ cần ở yên trong phòng là được.”
“Anh làm vậy là sao? Anh muốn nhốt em sao?” Gương mặt cô lúc này, tái xanh lại.
“Tịch Nhi em không hiểu tình cảm của anh sao? Anh đây là đang quan tâm, lo lắng cho em.
Anh không có nhốt em.
Em phải ngoan nghe lời biết không?” Lăng Triệt hỏi cô.
Cô lúc này, chỉ có cắn chặt môi cúi đầu không nói nên lời.
“Anh không có nhốt em, anh đang yêu cầu em chỉ ở yên trong phòng này thôi.
Tịch Nhi ngoan ngoãn nghe lời biết không?” Lăng Triệt mỉm cười dịu dàng nhìn cô.
“Thả em ra, anh mau thả em ra.
Em sai rồi, anh mau thả em ra đi.
Em cầu xin anh.” Dù cô có ra sức đập cửa như thế nào, khóc cầu xin như thế nào cũng không có một ai đáp lại lời nói của cô.
Những gì Lăng Triệt nói lúc trước, anh điều thực hiện đúng những gì anh đã nói.
Anh biết cách chăm sóc cô, anh chăm cô từng li từng tí, sự dịu dàng nâng niu cô của anh cô cảm nhận được tất cả nhưng tình cảm của anh thì cô không thể nào đáp lại.
Tại sao cuộc đời lại trớ trêu như thế cơ chứ? Một bác sĩ tài giỏi và tương lại sáng lại và đầy sự hứa hẹn như thế.
Lại đem lòng yêu một người như cô.
Thật sự ông trời biết cách trêu đời người.
Cô biết bây giờ là lúc cô nên báo đáp anh, cô không thể để bản thân cản trở sự nghiệp của anh và cuộc đời của anh.
Đây là việc lúc này cô có thể làm cho anh.
Nếu cô tiếp tục ở đây, không sớm thì muộn Bạch Tư Vũ cũng sẽ đến đây, lúc đó không biết anh ta sẽ làm chuyện tàn ác gì với Lăng Triệt.
Cô yêu anh từ cái nhìn đầu tiên từ năm cô học cấp hai, đến nay cũng đã mấy năm rồi, cô yêu anh quá lâu tình yêu đó dần dần thắm vào máu và xương của cô.
Nó ăn mòn tất cả mọi thứ, muốn cô quên anh là một việc không thể nào với cô, trong tim của cô không thể chứa một hình bóng nào khác ngoài anh.
Cô phải đi, phải đi ngay bây giờ.
Nhưng cô phải sắp xếp một chút chuyện đã, cô mới yên tâm rời xa Lăng Triệt.
Cô phải lên kế hoạch chắc chắn cô mới dám bỏ trốn, cô vẫn ngoan ngoãn nhận chuyện phát nhanh của Lăng Triệt, cũng như đúng giờ nghe điện thoại kiểm tra của Lăng Triệt.
Cô biết ban đêm anh sẽ không điện cho cô, anh sợ đánh thức giấc ngủ của cô.
Chỉ có ban đêm, anh không có kiểm soát cô đang làm cái gì.
Trước khi đi, cô dừng chân ở trước phòng khách nhìn tổng thể lại căn nhà một lần nữa, nơi đây có biết bao nhiêu kỷ niệm và tình yêu giữa người với người.
“Tạm biệt.
Tôi phải rời khỏi đây rồi.”
Cảm nhận được sự nghèo khó và khốn khổ, trên người cô không có tiền vơ vét hết các túi của quần áo thấy còn được một ít chỉ đủ tiền đi xe buýt.
Về lại căn phòng trọ, nơi cô đã thuê lúc mới rời khỏi