Hải Thành 10 năm trước, trên phố không ngừng truyền nhau câu chuyện về Nam Tuệ Bắc An.
Còn có, câu chuyện kể về đôi kim đồng ngọc nữ Hứa Tuệ Tuệ và Ngô Hạo.
Nên người dân trong thành phố đều biết, Hứa Tuệ Tuệ đã từng là vị hôn thê của Ngô Hạo.
Nhưng mà tình cảm của nam nhân so với lật sách không khác gì nhau.
Nói thay đổi thì thay đổi.
Hiện tại Hứa Thiên Huệ trở thành vị hôn thê của Ngô Hạo.
Vị thiếu phu nhân tương lai của Ngô gia này được mọi người nhanh chóng chấp nhận.
Rõ ràng có thể hình dung bằng câu nói “Chuyện trong quá khứ đều là mây bay”.
Vừa rồi ở đại sảnh của bữa tiệc, Hứa Tuệ Tuệ vốn dĩ đã đánh một trận xoay người rất đẹp mắt.
Tiếc là hiện tại có Ngô Hạo ra mặt.
Mấy vị khách quý này mặc dù
đồng tình với cô.
Nhưng cơ thẻ lại rất thành thực đứng về phía Hứa Thiên Huệ.
Lúc này cái đuôi của 3 người nhà họ Hứa kia đều muốn vểnh lên trời rồi.
Hứa Tuệ Tuệ thân hình mảnh khảng, thướt tha duyên dáng đứng một mình nơi đó.
Thanh khiết mỹ lệ động nhân.
Dưới ánh mắt của mọi người, khóe môi đỏ từ từ nhếch lên: “Mặc dù nhìn đồ mình dùng qua rồi ném đi bị người khác nhặt về, còn xem như bảo bối thực sự rất nực cười.
Nhưng tôi vẫn phải chúc hai người trăm năm hạnh phúc.
Bởi vì hai người đích thực rất là xứng đôi.”
Nói xong, Hứa Tuệ Tuệ liền rời đi.
Quần chúng lúc này…
Dám lấy Ngô thiếu so sánh với đồ dùng mình vứt đi.
Vị Tuệ Tuệ tiểu thư này thật đúng là dám nói.
Khuôn mặt kiêu ngạo vì giành quyền thắng của Hứa Thiên Huệ vì câu nói này mà chuyển sang trắng bệch.
Cô ta không biết mình có nên tiếp tục kiêu ngạo hay không.
Hứa Tuệ Tuệ rời khỏi khách sạn 6 sao Đế Hào.
Lúc này Ngô Hạo cũng đang ôm Hứa Thiên Huệ đi ra.
Hứa Thiên Huệ nhanh chóng khoác lấy cánh tay Ngô Hạo làm nũng:
“Anh Hạo, Tuệ Tuệ thật đáng thương, không có cái xe nào đến đón cô ấy.Không bằng là chúng ta thương hại cô ấy, cho cô ấy đi nhờ một đoạn đi.”
Ngô Hạo liếc nhìn Hứa Tuệ Tuệ: “Nếu Thiên Huệ đã nói vậy, lên xe đi, tôi chở cô.”
Hứa Tuệ Tuệ từ chối.
“Không cần.
”
“Tại sao vậy?”
Hứa Thiên Huệ hiện tại cảm thấy hiện tại có Ngô Hạo để dựa vào thì lập tức chính là tiểu công chúa đích thực.
Nên cô ta liền cúi đầu ra vẻ cực kì đáng thương nhìn Hứa Lộc Ngôn:
“ Bố, con có lòng tốt gọi Tuệ Tuệ cùng lên xe, nhưng chị ấy lại từ chối rồi.Một chút nữa con còn phải cùng anh Hạo đi ăn tối.
Tuệ Tuệ có phải là cố ý hay không?”
Hứa Lộc Ngôn thật sự xem Hứa Thiên Huệ như công chúa mà sủng.
Bởi vì ông ta quá cần người con rễ giống như Ngô Hạo này.
Yêu cầu duy nhất của ông ta đối với con gái chính là gả vào một trong bốn hào môn ở Hải thành.
Cửa hôn sự này bất kì ai cũng không được phá hỏng.
Đặc biệt là Hứa Tuệ Tuệ.
Hứa Lộc Ngôn trầm giọng nhắc nhở: “ Tuệ Tuệ, con còn bày tính khí tiểu thư cái gì, mau lên xe, đừng làm chậm trễ thời gian của Ngô thiếu cùng Thiên Huệ!”
Triệu Uyển Nhan là người đắc ý nhất.
Bà ta vừa cười vừa nói: “ Tuệ Tuệ, chỗ này là khách sạn 6 sao Đế Hào,ở của lớn tuyệt đối không thể bắt được xe đâu.
Cũng
không cần giữ một chút thể diện này, để Ngô thiếu và Thiên Huệ đưa con một đoạn đi.”
Hứa Tuệ Tuệ cảm thấy một nhà mấy người này thật sự đủ kì ba.
Cô mỉm cười, ý tứ liếc nhìn Hứa Thiên Huệ:
“Mặc dù con không thể rút ra chi phiếu 50 vạn.
Nhưng mà con vẫn có cách tự mình có thể đi về.
Còn khuyên người nào đó nếu nhìn thấy tôi thì nên đi đường vòng đi.
Nếu không thì tôi sẽ… ”
Sắc mặt Hứa Thiên Huệ phút chốc thay đổi.
Hứa Tuệ Tuệ lôi chuyện chi phiếu 50 vạn ra nói rồi!
Nếu Ngô Hạo cùng bố cô ta biết được cô từng lấy chi phiếu 50 vạn ra muốn bao nuôi trai bao của Hứa Tuệ Tuệ.
Không những thất bại, sau đấy còn bị mâý tên lưu manh nhục nhã.
Thế thì cô ta xui xẻo rồi.
Hứa Thiên Huệ thừa nhận trai bao kia từng làm cô ta mê mẩn.
Nhưng cô ta từ nhỏ đã thích Ngô Hạo, còn từng thề muốn gả cho anh, gả vào Ngô gia làm hào môn thiếu phu nhân.
Ngô Hạo mới chính là mục tiêu cuối cùng của cô ta.
Hứa Thiên Huệ bị Hứa Tuệ Tuệ nắm thóp nhanh chóng không còn khí thế kiêu ngạo nữa.
Cô ra kéo kéo Ngô Hạo: “Anh Hạo, chúng ta đi thôi.”
Nhưng lúc này giám đốc của khách sạn Đế Hào xuất hiện, lịch sự hỏi: “Xin hỏi, vị nào là Hứa tiểu thư? ”
Giám đốc của khách sạn Đế Hào đột nhiên xuất hiện.Mọi người nhất thời giật mình.
Tất cả mọi người đều biết, khách sạn Đế Hào là sản nghiệp đứng dưới tên của Lục thị.
Mà Lục thị lại là gia tộc lớn đến mức một tay che trời ở đất Hải thành này.
Lục thị từ trước đến nay vẫn luôn là truyền thuyết,giống như câu chuyện thần bí luôn bị che dấu.
Nghe nói ở khách sạn này, đến cả quan to chức lớn của Hải Thành muốn đến cũng phải hẹn trước.
Đương nhiên có thể nhìn thấy giám đốc của khách sạn Đế Hào là một chuyện hiếm thấy.
Triệu Uyển Nhan là người đầu tiên phản ứng lại.
Bà ta vội vàng kéo tay Hứa Thiên Huệ: “Giám đốc, Hứa tiểu thư bên này!”
Bởi vì liên quan đến Lục thi, Hứa Lộc Ngôn cực kì kích động: “Đúng đúng đúng, Hứa tiểu thư bên này, giám đốc, xin hỏi anh tìm con gái tôi có chuyện gì? ”
Giám đốc khách sạn Đế Hào bước đến trước mặt Ngô Hạo và Hứa Thiên Huệ.
Trước tiên lịch sự và khách sáo cùng Ngô Hạo chào hỏi: “Xin chào, Ngô thiếu.
”
Sự ung dung bình tĩnh của giám đốc, cho dù đứng trước mặt Ngô Hạo cũng không có một chút gì tỏ vẻ nịnh nọt.
Vừa nhìn là biết đã gặp được rất nhiều nhân vật
lớn.
Ngô Hạo tay đút túi quần, gật gật đầu.
Lúc này ánh mắt của giám đốc mới nhìn lên khuôn mặt của Hứa Thiên Huệ: “Xin hỏi, cô là Hứa tiểu thư? ”
Hứa Thiên Huệ không biết hôm nay mình đã trúng giải thưởng lớn gì.
Ngay cả giám đốc của khách sạn Đế Hào cũng đích thân đến tìm cô ta.
Đầu tiên cô ta cực kì đắc ý liếc nhìn Hứa Tuệ Tuệ, sau đó mới ngọt ngào nói